…
Sát hôn lễ còn hai ngày, Phương Vũ Yên và Hoắc Hạo Nhiên bận tối mắt, tối mũi. Bên kia Kỷ Thiếu Tài và Phùng Tĩnh Nhã cũng bận rộn không kém. Vì ngày cưới của họ cũng Hoắc Hạo Nhiên và Phương Vũ Yên tổ chức cùng nhau.
Buổi chiều ngày thứ ba, sau khi làm xong việc ở cơ quan. Phương Vũ Yên hẹn Phùng Tĩnh Nhã cùng đi mua trang sức cho hôn lễ sắp diễn ra. Vì cả hai ông chồng sắp cưới của họ cực kỳ bận rộn, nên hai người quyết định không cho Hoắc Hạo Nhiên và Kỷ Thiếu Tài đi chung.
Hoắc Hạo Nhiên dù không muốn rời khỏi cô, nhưng cũng không đành lòng nhìn vợ không vui, chấp nhận cho cô đi mua sắm cùng Phùng Tĩnh Nhã.
Anh lái xe đưa cô đến chỗ hẹn với Phùng Tĩnh Nhã, trước khi cô xuống xe, anh kéo cô lại, ôm vào ngực, sủng nịch hôn lên trán cẩn thận dặn dò: “Vợ à, mua đồ xong nhất định phải về sớm với anh đấy, đừng ghé lung tung, Tần Uyên hắn ta chưa xong đâu, hắn chắc chắn làm khó dễ em khi không có anh. Anh lo cho em.”
“Em biết rồi, em sẽ cẩn thận mà, anh đừng lo quá chồng à.” Phương Vũ Yên tươi cười đáp, bất giác hai tay ôm cổ Hoắc Hạo Nhiên hôn lên môi anh một cái, thật sâu, rồi mới rời đi. Thấy anh lo cho cô, trong lòng ấm áp một trận. Hoắc Hạo Nhiên lại chờ một lát thấy Phùng Tĩnh Nhã đã đến, anh mới yên tâm rời đi. Sau đó lại gọi Phi Ân cho người đến bảo vệ vợ anh và Phùng Tĩnh Nhã.
Hai người Phùng Tĩnh Nhã và Phương Vũ Yên cùng nhau đến tiệm trang sức đá quý lớn nhất trong thành phố. Buổi chiều muộn, trung tâm này cũng không đông người cho lắm, hai người xem mất mấy giờ mới chọn được một vài mẫu ưng ý.
Ra khỏi cửa hàng, hai người quyết định đi tản bộ hóng gió một chút. Sắp làm cô dâu, tâm trạng cả hai quả thật có chút hứng khởi lẫn thấp thỏm. Phương Vũ Yên lúc này mới hỏi Phùng Tĩnh Nhã. “Tĩnh Nhã, cậu thật sự có tình cảm với Kỷ thiếu không?”
“Sao cậu lại hỏi mình chuyện này?” Phùng Tĩnh Nhã hơi ngạc nhiên.
“Ừ, thì mình thấy cậu khá là giống mình, chỉ mấy tháng liền trúng tiếng sét áu tình của nam nhân.” Phương Vũ Yên vừa cười vừa đáp.
“Cậu là bạn thân mình, có gì là không giống chứ?” Phùng Tĩnh Nhã hào hứng nói: “Hơn nữa, Thiếu Tài dù khồn hoàn hảo như anh Hạo Nhiên, nhưng anh ấy tốt với mình lắm, hơn nữa vì mình cũng có công ty riêng, nên vấn đề gia thế liền không ngại.''
“Được vậy thì mình yên tâm rồi.” Phương Vũ Yên gật đầu mỉm cười.
Hai cô gái vừa đi vừa nói chuyện quên cả thời gian, cũng không nhận ra cả hai đã đi khỏi trung tâm khá xa. Trời cũng không còn ráng chiều mà thay vào đó là bóng tối tĩnh mịch, đèn đường từng dãy cũng thắp sáng.
Hai người vẫn chưa thoát khỏi tâm trạng hứng khởi trò chuyện, vì mải nói nên cũng không để ý bị đụng phải một người phụ nữ hơn 30 tuổi, trong tay xách một đống đồ linh tinh cũng không rõ là thứ gì. Vì Phùng Tĩnh Nhã đi nhanh, nên va chạm với người kia tương đối mạnh hơn, nhưng lại không biết người phụ nữ kia rõ ràng là cố ý đụng vào hai người họ.
Cả Phùng Tĩnh Nhã và người phụ nữ kia đụng vào nhau cùng sắp té nhào ra đất, Phương Vũ Yên nhanh tay đỡ được Phùng Tĩnh Nhã, còn người phụ nữ kia mất thăng bằng lại không ai đỡ, nhanh chóng té lăn ra đất, kêu la đau đớn. Nhưng rõ ràng chỉ là té ra đất mà thôi, căn bản cũng không có bị gì, ai mà ngờ người phụ nữ này lại là loại người ăn vạ không dễ dàng, không những không chịu đứng dậy ngay mà còn to miệng la lối.
Phương Vũ Yên muốn đỡ cô ta, nhưng lại bị hất tay ra, miệng cô ả này không ngừng chu tréo: “Mọi người ơi, lại mà xem đi, khổ thân tôi quá mà, làm mẹ đơn thân sao lại khổ thế chứ, bước ra đường lại có thể bị người ta ức hiếp… hức hức hức…”
Phùng Tĩnh Nhã nhìn cô ả nằm lì dưới đất, trợn mắt không dám tin, sao xã hội này lại có loại người mặt dày thế chứ, vừa ăn cướp vừa la làng, cô nhìn cô ả này nằm dưới đất cả ngày vẫn chưa chịu đứng lên, liền khó chịu lớn tiếng: “Chị gái này, chị không có mắt à, rõ ràng là chị đụng vào tôi trước mà, tôi còn chưa có bắt chị xin lỗi thì thôi, chị ở đó mà còn vu cáo chúng tôi.”
“Hu hu hu, mọi người lại đây mà xem.” Người phụ nữ khóc ngày càng lớn hơn, rõ ràng là đang cố ý, bộ dạng như diễn viên diễn kịch, nước mắt nước mũi tùm lum đầy mặt, kết quả hấp dẫn không ít người qua đường bu lại xem vui, vì là giữa đường phố, lại đúng vào tầm tan ca, nên rất nhanh, người xem bu lại đông như xem xiếc khỉ. Chỉ điểm này, làm cho đám vệ sĩ vẫn luôn theo sau Phương Vũ Yên và Phùng Tĩnh Nhã lúc này không kịp phản ứng, không làm sao xen vào đám đông đưa chủ nhân của mình ra ngoài.
Phùng Tĩnh Nhã lúc này cực kỳ tức giận, một miệng cãi nhau với người phụ nữ kia, Phương Vũ Yên sợ lớn chuyện gây ảnh hưởng đến danh tiếng của hai người họ, liền lôi bạn mình đi. Nhưng làm sao lại dễ dàng đi như vậy, đây rõ ràng là có kẻ sắp đặt tình huống này để cắt đuôi đám vệ sĩ theo sau cô.
Cả cô và Phùng Tĩnh Nhã còn chưa kịp rời đi, thì đã có ba, bốn người phụ nữ khác không biết từ đâu xông ra, vờ làm người tốt ra tay bênh vực người phụ nữ kia, kỳ thực là muốn tách Phương Vũ Yên ra khỏi Phùng Tĩnh Nhã. Mà mấy người này lại chính là do một tay Nghê Hương Diệp và Tần Uyên sắp xếp. Tất cả chỉ để cản hai người Phương Vũ Yên và Phùng Tĩnh Nhã lại, muốn tách cô khỏi vệ sĩ theo sau, thuận tay bắt cô đi.
Mà lúc này, kế hoạch của Tần Uyên đã thành công hơn phân nửa, người bu lại càng đông, hỗn loạn càng lớn hơn, Phùng Tĩnh Nhã một bên chỉ lo tranh cãi, rốt cuộc không để ý đến Phương Vũ Yên. Mà Phương Vũ Yên lại cảm thấy không ổn, quay đầu lại muốn gọi vệ sĩ thì bất ngờ bị hai người đàn ông cao lớn nắm tay lại lôi đi ngay khi không khí vô cùng ồn ào. Rốt cuộc chẳng có ai để ý.
Cô nhanh chóng hét lên kêu cứu, nhưng tiếng cô căn bản lại nhỏ hơn cả tiếng ồn của đám đông, ngay cả tiếng ú ớ cũng không vang lên được nữa, có người nhìn thấy cô bị đưa đi, nhưng do một phần trời tối, lại đơn giản nghĩ rằng chắc chắn là vệ sĩ nào đó âm thầm đưa chủ nhân mình rời đi để tránh phiền toái mà thôi.
Đám người do Tần Uyên sắp đặt náo loạn một hồi, liền làm ra vẻ như sợ hãi Phùng Tĩnh Nhã, cúp đuôi chạy mất, mọi người xung quanh cũng không hiểu chuyện gì, câu được câu mất cũng tản ra.
Vệ sĩ lúc này mới chen vào được, lo lắng hỏi: “Cô Tĩnh Nhã, thiếu phu nhân nhà tôi đâu?”
“Vũ Yên cô ấy…” Phùng Tĩnh Nhã lúc nãy mới nhớ đến Phương Vũ Yên nhưng hiện tại quay đầu lại, người đã đâu mất. Phùng Tĩnh Nhã hoảng sợ, “Mới nãy, cô ấy còn bên cạnh tôi, chúng tôi bị một người phụ nữ kia đụng vào, cô ta ăn vạ, sau đó còn có một tốp người đến bênh vực cô ta, náo loạn một hồi liền bỏ chạy… lẽ nào..?”
Vệ sĩ không thấy Phương Vũ Yên luền hốt hoảng, “Chết tiệt, bị trúng kế rồi, bọn người kia chắc hẳn bị sai sử gây rối loạn, lợi dụng đám đông để mang thiếu phu nhân đi.”
Phùng Tĩnh Nhã nghe vệ sĩ kia nói, sợ đến run người: “Vũ Yên bị bắt rồi, vậy phải làm sao đây?”
Vệ sĩ kia cũng không bình tĩnh hơn Phùng Tĩnh Nhã bao nhiêu, nhưng hắn thân là đội trưởng đội vệ sĩ không thể vì vậy mà hoảng hốt, làm việc thất trách nhất định sẽ chịu phạt nặng, nhưng đó là về sau, trước mắt vẫn phải thông báo cho lão đại Phi Ân. Sau đó lại cho hai vê sĩ bảo vệ Phùng Tĩnh Nhã về nhà. Còn lại hắn và hai người nữa truy đuổi phía trước tìm tung tích của đám người kia.
Phương Vũ Yên lúc này bị mang lên xe, hai tay hai chân bị trói, nhưng cô không hôn mê, nên biết rõ bản thân rõ ràng bị trúng kế. Kẻ bắt cô là ai, cô chưa dám chắc, nhưng cũng không sợ hãi mà khóc, mà nháo, cô chỉ yên lặng suy nghĩ làm sao thoát khỏi tay bọn người bắt cô trước, bằng không nếu còn ở trong tay bọn người này, chồng cô nhất định sẽ rơi vào thế bị động…