• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giống như bị sét đánh giứa trời quang, Phương Vũ yên đứng chôn chân tại chỗ, cô có phải nghe lâm rồi không?

Hoắc Hạo Nhiên anh ta đang đề nghị với cô chuyện quái quỷ gì thế này, nhận một người trưởng bối lần đầu tiên gặp mặt làm cha cô, chuyện này quá phi lý rồi, anh ta bị  ấm đầu sao chứ?

Phương Vũ Yên nghĩ vậy, cô tự nhiên bước tới hai bước trước mặt Hoắc Hạo Nhiên, bàn tay thon nhỏ bất giác đưa lên áp vào vầng trán rộng của anh, sắc mặt vừa ngạc nhiên lại vừa nhu hòa, cô nói: “Hoắc Hạo Nhiên, đầu anh có bị thương ở đâu không thế?”

Hoắc Hạo Nhiên hơi bất ngờ vì cách cư xử của cô, nhưng cảm giác da mặt được mơn trớn từ bàn tay người con gái này lên mặt, thật không tệ chút nào, anh không muốn bài xích, thậm chí còn khá là thích.

“Không, tôi không bị đau ở đâu cả, nhưng mà rất cảm ơn em vì em đã quan tâm tôi.” Anh vừa đáp vừa cười.

Hoắc Hạo Nhiên nhận ra sự khác biệt ở cử chỉ và sắc mặt của anh, cô rụt tay lại, hai mắt vội nhìn sang hướng khác, cô hoàn toàn không biết hai gò má của cô gần đỏ như màu những trái cà chua trong giỏ kia, nhưng Hoắc Hạo Nhiên lại nhìn rất rõ.

Anh khẽ mỉm cười, lấy tất cả rau củ quả trong giỏ lúc nãy bà Miểu đưa cho anh ra ngoài, rồi lại để vào dưới vòi nước rửa sạch từng thứ một. Phương Vũ Yên nhìn hành động của anh mà không hề chớp mắt, trong mắt có chút hâm mộ. Từng ngón tay thon dài đẹp đẽ kia của anh dường như rất thuần thục, cô không ngờ một tổng tài mặt lạnh như anh cũng  còn có mặt này. Cô cũng không ngại mở miệng trêu chọc anh, “Hoắc Hạo Nhiên à, tôi không nghĩ là anh cũng có mặt tốt này luôn đó.”

Hoắc Hạo Nhiên hai tay vẫn thuần thục làm, nhưng miệng vẫn không quên trả lời cô gái của anh, “Những mặt tốt của tôi còn nhiều lắm, em có muốn biết thêm không?” Vừa nói câu này anh còn cố tình ghé sát vào tai cô, giọng điệu mờ ám,

Phương Vũ Yên tròn mắt, cô lắp bắp đối đáp lại lời anh, “Tôi…cần..cần gì phải biết mặt tốt của anh chứ?'' Cô lúng túng nói, cũng không dám nhìn anh, chỉ sợ nếu mặt đối mặt với anh, nhất định sẽ dính thính độc của tên kia rải rắc…

Thấy Phương Vũ Yên không dám nhìn mình, Hoắc Hạo Nhiên cũng không có ý định trêu chọc cô nữa, anh lúc này mới thẳng thắn nói, “Vũ Yên, lời tôi nói với em đều là thật đó, không có đùa giỡn chút nào đâu.”

“Tại sao lại là tôi?” Phương Vũ Yên lúc này mới nghiêm túc đối thoại với anh, “Hoắc Hạo Nhiên, chúng ta chỉ mới gặp nhau bao lâu, anh không thấy chuyện này thật sự rất hoang đường với tôi hay sao? Bản thân tôi chẳng phải vợ anh, bạn gái lại càng không phải, tôi lấy tư cách gì để chấp nhận những điều anh đề nghị.” Phương Vũ Yên hít sâu một hơi rồi nói tiếp, ''Vậy nên chuyện này thứ cho tôi không thể làm được.”

Hoắc Hạo Nhiên trầm mặc không nói chuyện, anh lấy dao rồi thái mỏng những rau củ quả vừa rửa sạch, vì anh dự định làm món salad. Thấy anh mãi không trả lời mình, Phương Vũ Yên khẽ nhíu mày, hỏi lại anh một lần nữa, “Này, Hoắc Hạo Nhiên, anh có nghe tôi nói không đấy?''

Hoắc Hạo Nhiên lúc này mới quay sang nhìn Phương  Vũ Yên, ánh mắt tràn đầy kiên định và nghiêm túc, anh từ tốn nói: “Phương Vũ Yên, em có biết vì sao tôi lại chọn em không?”

Cô nhìn anh, bất giác chỉ lắc đầu, “Tôi không biết, lòng dạ một đại tổng tài kiêu ngạo như anh, tôi làm sao dám dò..''

Anh thở dài lắc đầu, “Tôi không cần em một khắc liền phải hiểu hết con người tôi, cũng không bắt em nhất định phải làm theo ý tôi, lý do em đứng ở đây lúc này chẳng phải do chính lý trí của em cho phép em làm như vậy sao?”

Hoắc Hạo Nhiên rất nhanh đã làm xong món salad, anh vẫn nói chuyện với Phương Vũ Yên mà không làm ảnh hưởng đến chất lượng của món ăn, anh vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện giữa anh và cô, “Chuyện tôi muốn em nhận lời làm con gái nuôi của bác Miểu là thật lòng. Cái này không có lợi gì cho tôi cả, hai bác ấy rất thích Nhật Nhật, cũng thích em, đương nhiên cũng biết rõ thân phận của em qua lời kể của tôi, nên họ mới mở lời đề nghị với tôi, mà lại, không phải em rất thích nơi này sao? Vừa hay hai người họ lại thích em như vậy, em cứ thử nhận lời một lần, biết đâu kết quả sau đó sẽ khác.”

Phương Vũ Yên vẫn còn nghi ngờ, cô lại nói: “Nhưng mà Hoắc tổng, anh không phải là tôi, làm sao có thể biết được cảm nhận của tôi chứ? Với anh, thì anh gần như là người thân của hai người họ, còn tôi và Nhật Nhật. Khác máu thì tanh lòng, đạo lý này chẳng lẽ Hoắc tổng anh không biết sao?'' Cô dùng lý lẽ hùng hồn phủ nhận lời nói của anh…

Hoắc Hạo Nhiên có chút chán nản, bản tính cô gái này thật sự cố chấp hơn anh tưởng…

Lau tay sạch sẽ, Hoắc Hạo Nhiên mới nói: “Vậy vì sao em lại không muốn, tôi biết rất rõ về thân thế cá nhân của em đấy, chuyện tìm hiểu thân thế của em đúng là tôi có hơi đường đột một chút, nhưng mà người cha mang họ Phương kia của em có thật sự tốt với em? Ông ta so với tấm lòng một ngày của hai vợ chồng bác Miểu thì hơn cái gì? Tôi không bảo em từ bỏ họ Phương, hơn nữa cũng không bắt em chấp nhận ngay, em có thể từ từ suy nghĩ sau đó rồi quyết định cũng không muộn.”

Phương Vũ Yên do dự trong lòng, hai nhân vật tí hon trong đầu bắt đầu đấu tranh kịch liệt…

Một người tí hon bên trái nói: “Phương Vũ Yên, cô nhất định không được nhận lời bọn họ đâu. Hoắc Hạo Nhiên anh ta chỉ lừa cô thôi. Cô và bọn họ không có một liên quan huyết thống nào cả, không có ràng buộc nào hết, bọn họ chỉ lợi dụng cô thôi..''

Người tí hon bên phải lại lên tiếng phủ nhận, “Bậy bậy rồi, Vũ Yên à, cô đừng có tin lời cô ta, Hoắc Hạo Nhiên kia, anh ta rất tốt, vợ chồng ông bà Tư Đồ Miểu cũng là những con người rất tốt, họ đơn thuần chỉ muốn nhận cô làm con gái nuôi thôi, không hề có ý đồ lời dụng cô làm chuyện gì cả, cô yên tâm mà nhận lời người ta đi nha, nha nha.''

Phương Vũ Yên lúc này thật sự muốn điên, tư tưởng của cô đấu tranh liên tục, nhận lời hay là không nhận lời đây…

Thấy cô do dự, Hoắc Hạo Nhiên lại có chút buồn cười vì phản ứng và biểu cảm của cô lúc này, anh tiện tay rút một bông hoa Hướng Dương trong bình hoa đặt gần đó đưa ra trước mặt cô, nhếch môi khẽ cười một cái, nụ cười kia của anh tính ra còn tươi hơn cả bông hoa Hướng Dương kia, lại còn lộ ra cái răng khểnh cực duyên hiếm thấy, lực sát thương thật sự có thừa, “Vũ Yên, em có thể thử cách này xem…”

Bông hoa Hướng Dương màu vàng rực còn rất tươi đang ở trước mắt Phương Vũ Yên như chào mời cô, Hoắc Hạo Nhiên lại nói: “Em làm thử thí nghiệm đi, biết đâu đáp án cuối cùng lại trùng với đáp án ở trong lòng em?”

Phương Vũ Yên cầm nhành hoa kia, cô xùy một tiếng không vui nói: “Anh đúng là trẻ con, mấy tuổi rồi, còn chơi cái này?''

Hoắc Hạo Nhiên hai tay bê dĩa salad lên, cười nói: “Vậy sao? Nhưng mà Phương Vũ Yên, em có biết đôi lúc cố chấp của người lớn lại thua một trò chơi trẻ con trong khi quyết định một việc to lớn nào đó đấy!'' Anh bước chân, định đi ra cửa, xong lại dừng lại nói thêm một câu, “Luật sư xinh đẹp  à, nếu em được gọi tên là Tư Đồ Vũ Yên, thật sự đẹp lắm đấy. Họ Phương ghép với cái tên Vũ Yên của em, thua vạn lần. Tất cả đều do em quyết định, sau này nếu em đồng ý, vì sao muốn em giúp tôi chuyện này.''

Nói xong, anh đi thẳng lên nhà trên, bỏ lại Phương Vũ Yên đứng đó, với cả một mỡ hỗn độn tâm tình bối rối to tướng….

Cô bất giác lại nhìn xuống cành hoa Hướng Dương trong tay, miệng phì cười một cái khó có thể nhận ra, thật sự thì cô có thể tin cái trò trẻ con mà tên Hoắc Hạo Nhiên kiêu ngạo kia đưa ra sao….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK