Hai ngày sau.
Nhà chính Hoắc Gia, hôm nay Hoắc Hạo Thanh và Nhược Thanh là gia chủ Hoắc gia làm tiệc chiêu đãi bạn cũ của hai người họ là Tư Đồ Miểu và Tuệ Căn.
Thật lâu mới được gặp lại bạn cũ, nên vợ chồng Hoắc lão gia nhân dịp này mời bạn bè kết giao ở Lam Thành đến tham dự, nhân tiện cũng muốn tìm một người ưng ý cho con trai của ông bà.
Chuyện lần trước hai ông bà dù đã từng gặp mặt Phương Vũ Yên một lần, cũng biết đó là người mà con trai Hoắc Hạo Nhiên của ông bà đã chọn, nhưng ông bà vẫn một chút hy vọng biết đâu lần này các cô gái trong các gia đình khác đến đây, Hạo Nhiên cũng có thể thay đổi ý định mà từ bỏ Phương Vũ Yên, một người mẹ đã mang tiếng là đơn thân.
Trong sảnh người hầu ra vào nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ để đón tiếp các vị khách quý của lão gia và phu nhân nhà mình.
Cùng lúc đó, tại nhà riêng của Hoắc Hạo Nhiên.
Hôm nay là ngày quan trọng của anh, Hoắc Hạo Nhiên nắm chiếc hộp đựng sợi dây chuyền trong tay thầm nhủ: “Vũ Yên à, hôm nay anh sẽ cho em một kỷ niệm đáng nhớ nhất.”
Đang mải chìm trong vui sướng, điện thoại lúc này chợt reo lên cắt ngang mặt cảm xúc của Hoắc Hạo Nhiên. Anh cầm điện thoại lên vừa nhìn vào đã khẽ nhíu mày một cái, vì người gọi đến là Nghê Hương Diệp.
Trước đây anh có lưu số của cô ta, nhưng chưa bao giờ cho cô ta số anh. Cô ta sao lại có số cá nhân của anh?
Hoắc Hạo Nhiên có chút khó chịu nhưng vẫn bắt máy nói: “Cô tại sao có số của tôi?”
“Hạo Nhiên, là anh thật sao? Mừng quá, là bác gái cho em. Bác gái còn mời em đến dự tiệc. Anh đừng cúp máy vội, em bây giờ đang chuẩn bị đến nhà anh, anh sẽ về nhà dự tiệc đúng không, anh cho em đi cùng được không?” Bên kia thanh âm của Nghê Hương Diệp vui vẻ như mở cờ.
Hoắc Hạo Nhiên thực sự không còn chút hứng thú nào với cô gái này, lần trước anh đã nói rõ ràng đến vậy lẽ nào cô ta còn ngoan cố không chịu hiểu.
Đã vậy lại còn đánh chủ ý lên mẹ anh, bình sinh anh vô cùng ghét người nào lại lấy người thân trong nhà anh ra để lợi dụng, Nghê Hương Diệp quả là lớn mật lại dám thấy mẹ anh ra để làm thân với anh.
“Tôi có về hay không đều không liên quan đến cô, còn nữa đừng có tùy tiện gọi vào số cá nhân của tôi.” Dứt lời Hoắc Hạo Nhiên không chút do dự cúp máy, cũng dời luôn số của cô ả vào trong danh sách đen, một là tránh cho cô ta làm phiền, còn lại chính là không muốn bảo bối Vũ Yên nhà anh hiểu lầm anh.
Buổi tiệc của cha mẹ anh tổ chức hôm nay cũng là ngày để anh cầu hôn Phương Vũ Yên, vì thế tuyệt đối anh không thể để có chút sơ xót nào xảy ra. Nhất định sẽ khiến Phương Vũ Yên nhớ mãi khoảnh khắc hôm nay. Nghĩ vậy, anh cũng bất giác cũng quên đi sự bức bối do cuộc nói chuyện với Nghê Hương Diệp mang đến, nhanh chóng lái xe đến nhà chính gặp cô, mấy ngày không được ở gần cô vì công việc làm nhớ chết anh rồi.
Hôm nay cô gái của anh không phải đến với thân phận là Phương Vũ Yên, mà là Tư Đồ Vũ Yên tiểu thư danh giá nhất của nhà Tư Đồ ở thành phố G. Vậy thì cứ chọn hôm nay đi, Hoắc Hạo Nhiên anh cũng sẽ để bàn dân thiên hạ chứng kiến một màn cầu hôn không tưởng nhất của anh.
Trở lại Hoắc gia.
Đại sảnh đã đông khách khứa, rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới làm ăn đã đến thương trường để chúc mừng. Phần lớn đều là người quen cũ của Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân.
Từ ngoài cửa lớn của nhà họ Hoắc, gia đình ông bà Miểu rốt cuộc cũng xuất hiện, Tư Đồ Miểu và vợ mình là Tuệ Căn sóng vai đi trước. Phía sau là Phương Vũ Yên dắt theo một cậu nhóc khôi ngô, khuôn mặt tuấn lãng mĩ ngọc, lại vô cùng đáng yêu chính là Phương Nhật.
Sự xuất hiện của một nhà bốn người khiến cả đám khách trong sảnh xôn xao lên, “Họ là ai vậy?”
Một lão tổng ở trong đám khách nhận ra Tư Đồ Miểu, vội lên tiếng: “Đó chẳng phải là Tư Đồ Miểu, lão gia nhà Tư Đồ nổi tiếng nhất Thành Phố G sao? Nghe nói nhà Tư Đồ hôm nay chính là khách quý của nhà họ Hoắc đấy.”
“Đúng vậy, hình như là bạn thân của Hoắc lão gia, trước đây còn từng nghe nói hai nhà họ bọn họ định hôn ước cho hai đứa con đầu lòng, nhưng vì cả hai nhà cùng sanh con trai, nên chỉ có thể làm bạn thân, quan hệ hai nhà cực tốt.” Một lão tổng khác lên tiếng nói thêm vào.
“Nhà họ Hoắc cũng vì người bạn lâu năm là nhà Tư Đồ mà tổ chức buổi tiệc này đấy.” Mọi người xung quanh bình luận không ngớt.
Cho đến khi lại nhìn thấy rõ đi ở phía sau ông bà Miểu còn có Phương Vũ Yên và một cậu nhóc siêu đáng yêu. Không gian đại sảnh bỗng chốc trở nên im lặng, đám người nhanh chóng dời tầm mắt đến người phụ nữ vô cùng xinh đẹp này.
Phương Vũ Yên hôm nay không trang điểm quá đậm, chỉ đơn giản búi mái tóc dài lên, mặc bộ sườn xám cách tân màu tím nhạt vô cùng gọn gàng lại thanh thoát, một chút cũng không lòe loẹt, nhưng khí chất tôn quý thì lại có thừa, chỉ nhìn thôi cũng đủ bỏ xa đám danh môn khuê các có mặt tại buổi tiệc hôm nay.
Từ xa Hoắc lão gia và vợ đương nhiên đã nhìn thấy vợ chồng Tư Đồ Miểu, hai người và Hoắc Thiên Thành con trai thứ hai cùng đi tới chào hỏi.
Hai ông bà vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Phương Vũ Yên, thậm chí có chút sửng sốt khi nhìn thấy Phương Nhật. Đây có lẽ là đứa bé mà Hạo Nhiên đã nói, nhưng mà nó sao lại giống Hạo Nhiên đến vậy, không lẽ những gì Hạo Nhiên nói là thật, thằng bé này thật sự là cháu nội của ông bà.
Ông Miểu tươi cười cất tiếng nói: “Hạo Phong, Nhược Thanh, lâu rồi mới gặp hai người, lại đây tôi giới thiệu một chút, đây là Vũ Yên con gái nuôi của tôi, hai người chắc đã gặp qua con bé ở bệnh viện rồi.”
Lời ông Miểu vừa dứt thì bà Miểu cũng dắt Phương Nhật đén trước mặt vợ chồng Hoắc lão gia, “Hạo Phong, Nhược Thanh, hai người cũng nghe Hạo Nhiên nói rồi, đây là con trai của Hạo Nhiên và Vũ Yên, hôm nay mới mang thằng bé và mẹ nó chính thức ra mắt hai người.”
Phương Vũ Yên cúi đầu tao nhã trước mặt vợ chồng Hoắc lão gia, sau đó lại nắm tay Phương Nhật rồi nói: “Nhật Nhật, chào ông bà đi con.”
“Chào ông bà, con là Nhật Nhật.” Cậu nhóc Phương Nhật nhanh chóng nhìn Hoắc phu nhân nói: “Bà ơi, bà chính là bà nội xinh đẹp mà ba Hạo Nhiên hay nói với con phải không?”
Một câu hỏi này của Phương Nhật thật sự làm Hoắc phu nhân kinh ngạc, bà năm nay cũng đã hơn tứ tuần, dáng vẻ quả thật nói trẻ thì cũng không còn trẻ, nhưng xinh đẹp thì quả thật không dám nhận, chỉ có điều hai từ xinh đẹp kia mà lại xuất phát từ một đứa bé mới bốn tuổi thì không thể xem là nịnh nọt được.
Trẻ con nghĩ gì nói nấy, làm sao có thể giống người trưởng thành biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện. Hoắc phu nhân gật gật đầu, miệng cũng bất giác nở nụ cười nhìn cậu nhóc đáng yêu trước mặt bà, dịu giọng nói: “Đúng rồi, ta chính là mẹ của ba Hạo Nhiên của con, con là Nhật Nhật đúng không?”
“Vâng, con là Nhật Nhật, là con trai của mẹ Vũ Yên và ba Hạo Nhiên, lần đầu được gặp mặt ông bà nội.” Phương Nhật cúi đầu lễ phép trước mặt vợ chồng Hoắc lão gia. Cử chỉ vô cùng tao nhã, tôn quý như Hoắc Hạo Nhiên lúc nhỏ, không giống bộ dạng của một đứa bé chỉ mới 4 tuổi chút nào.
Vợ chồng Hoắc lão gia thật sự kinh ngạc hết lần này tới lần khác, từ chuyện Phương Vũ Yên là bạn gái của Hạo Nhiên lại trở thành con gái nuôi của bạn già lâu năm, rồi lại được cậu nhóc siêu đáng yêu gọi một tiếng ông bà nội, thằng bé này chỉ nhìn thôi cũng biết là một hạt giống tốt, tương lai có khi còn hơn cả Hạo Nhiên.
Hoắc phu nhân còn kinh hỷ hơn, bà được khen ngay trước mặt bao nhiêu người, mặt tươi còn hơn hoa nở, hai tay đưa tới trước mặt Phương Nhật nhẹ giọng, “Nhật Nhật, ta có thể ôm con chút không?”
Phương Nhật nhìn mẹ cậu, thấy mẹ gật đầu thì không do dự nhanh chóng tiến đến để Hoắc phu nhân ôm cậu, bàn tay nhỏ cũng khẽ chạm vào mái tóc của bà rồi nói: “Bà nội ơi, tóc bà đẹp thật.”
Lại được khen nữa rồi!
Hoắc phu nhân tâm lúc này cũng muốn nở hoa, thằng bé này sao lại đáng yêu đến vậy chứ? Bà cũng không hiểu vì sao đối với Phương Nhật lại có một loại cảm xúc vừa gặp đã ưa thích.
Mọi người nhìn một màn này thật sự không dám tin, nghe nói Hoắc phu nhân xưa nay tính tình cực khó, rất ít người có thể làm thân được với bà, vậy mà thằng bé kia chỉ đôi ba câu khen ngợi đã được bà ôm vào lòng cưng nựng thế kia.
Mà người kinh ngạc nhất vẫn là Phương Vũ Yên, cô biết con trai cô chính là có cùng huyết thống với nhà họ Hoắc nên mới có loại cảm xúc vừa gặp đã thân như vậy, nhưng mà thân tới mức độ vừa gặp đã ôm rồi nựng thế kia có lẽ cũng là do kỹ năng vuốt lông của con trai cô quá đỉnh mà thôi…