• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều sân bay Lam Thành.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh. Mọi người cùng nhau từ cabin đi xuống đại sảnh sân bay chờ người của Hoắc Hạo Nhiên đến đón. Lúc này ở bãi đỗ xe, người của Hoắc Hạo Nhiên do Phi Ân mang đến cũng vừa tới.

Vừa thấy Hoắc Hạo Nhiên đám người của Phi Ân nhanh chóng cúi đầu cung kính mở cửa xe: “Đại thiếu gia, cậu về rồi.”

Hoắc Hạo Nhiên gật đầu với đám Phi Ân ra hiệu bọn họ đợi một lát, rốt cuộc cũng về đến Lam Thành anh đành tạm chia tay với vợ chồng Tư Đồ Miểu và Phương Vũ Yên cùng con trai anh, để cùng Trần Sang trở lại công ty trước.

Công việc suốt nửa tháng anh không có ở đây quả thật rất nhiều.

“Vũ Yên, em cùng cha mẹ về nhà trước, ngày mai anh lại đến đón em và Nhật Nhật. Nhớ đi ngủ sớm đừng thức khuya, không tốt cho sức khỏe của em.”

Hoắc Hạo Nhiên vừa căn dặn Phương Vũ Yên vừa quay sang nói với Phi Ân, “Phi Ân, cậu đưa cha mẹ Vũ Yên và mẹ con cô ấy về nhà an toàn, xong việc thì báo lại cho tôi.”

“Vâng thưa thiếu gia.”Phi Ân gật đầu đưa tay mở cửa xe cung kính nói: “Tư Đồ lão gia, phu nhân, Tư Đồ tiểu thư, tiểu thiếu gia, chúng ta về nhà trước.”

“Hạo Nhiên à, ngày mai chúng ta sẽ đến nhà con thăm cha mẹ con trước, mang cả Nhật Nhật đi cùng.” Ông Miểu nói.

“Phải đó, tiện thể mang Nhật Nhật đến để làm quen với ông bà nội của nó luôn.” Bà Miểu nói thêm vào.

Nhật Nhật được bà Miểu ôm đang buồn ngủ cũng khẽ mở mắt đưa tay dụi dụi, “Bà ngoại, chúng ta sẽ đi gặp ông bà nội của con sao?”

Ông bà Miểu và Phương Vũ Yên cùng Hoắc Hạo Nhiên đều không hẹn mà cùng nhau gật đầu một cái. Phương Nhật thấy mọi người cùng gật đầu liền vui vẻ, tâm tình cực tốt.

Mọi người nói vài câu rồi cùng lên xe, Phi Ân đóng cửa xe gật đầu với Hoắc Hạo Nhiên sau đó vòng qua xe chuẩn bị lái xe. Bản thân Phi Ân cũng không ngờ mới nửa tháng trước đây còn gọi Phương Vũ Yên là luật sư Phương, mà lúc này cô đã là Tư Đồ tiểu thư, cô gái này vậy mà lại được vợ chồng Tư Đồ lão gia nhận làm con gái nuôi. Từ nay trở đi đúng là phải dùng thái độ khác với vị tiểu thư này rồi, tương lai cô ấy còn có thể là đại thiếu phu nhân của Hoắc thị, cuộc đời đúng là ảo diệu.

Sau khi xe của Phương Vũ Yên rời đi, Hoắc Hạo Nhiên cùng Trần Sang lái một chiếc xe khác trở về công ty. Trên đường về, ngồi sau xe anh suy nghĩ rất nhiều. Việc để Phương Vũ Yên ở cùng với anh, để cô có được một danh phận đường đường chính chính sau này ở nhà họ Hoắc, anh nhất định phải chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn để cô và con trai của anh sẽ không phải chịu bất cứ ủy khuất nào.

“Hoắc tổng, hôm qua nhân viên ở công ty có gọi điện báo bên phía Nghê thị muốn gặp anh, anh có gặp ông ta không?” Lời của Trần Sang bỗng chốc kéo Hoắc Hạo Nhiên ra khỏi suy tư của mình.

“À, để sau đi, bây giờ đến chỗ Kỷ thiếu gia trước.” Hoắc Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: “Đợi tôi bàn chuyện với Kỷ thiếu xong, rồi lại nói đến chuyện đó sau.”

Trần Sang vừa lái xe, nghe Hoắc Hạo Nhiên nói vậy, thì gật đầu cũng không nói thêm gì, một đường lái xe đến điểm hẹn với Kỷ Thiếu Tài trước đó.

Một giờ sau, nhà hàng Hoa Viên Lam Thành.

Kỷ Thiếu Tài ngồi một mình trong một góc bàn của nhà hàng, bộ dạng có chút ủ rũ chán nản. Vừa thấy Hoắc Hạo Nhiên đi tới Kỷ Thiếu Tài nhanh chóng lấy lại tinh thần gọi lớn: “Hạo Nhiên, mình ở đây.”

Trần Sang đi theo Hoắc Hạo Nhiên đến chỗ Kỷ Thiếu Tài đang ngồi. Trần Sang cúi đầu chào Kỷ Thiếu Tài một cái, “Kỷ thiếu, lâu rồi vẫn khỏe chứ?”

Kỷ Thiếu Tài miễn cưỡng gật đầu một cái lại nhìn Hoắc Hạo Nhiên hỏi: “Nghe nói cậu bị tai nạn không sao chứ?”

Hoắc Hạo Nhiên nhìn thấy bạn thân cũng không bày tỏ cảm xúc gì, anh đáp: “tai nạn nhỏ, hồi phục gần hết rồi. Nói đi muốn mình giúp cậu chuyện gì?” Hoắc Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: “Có phải có động chạm đến vị nào rồi không?”

Kỷ Thiếu Tài gật đầu thở dài một hơi đáp: “Đúng là đụng chạm không ít.” Anh lại dùng khuôn mặt ủ rũ nói, “Chuyện khó nói lắm… Thì…Hạo Nhiên à, cậu có biết Phùng Tĩnh Nhã không?”

Phùng Tĩnh Nhã?

Đây chẳng phải là? Hoắc Hạo Nhiên kinh ngạc đây còn không phải là bạn thân của Phương Vũ Yên, cô gái tên Phùng Tĩnh Nhã này anh có gặp một hai lần đi chung với Phương Vũ Yên, tên bạn thân này của anh lẽ nào hỏi chính là cô gái này sao?

Anh hơi sửng sốt, vặn hỏi: “Cậu làm gì người ta rồi?”

“Vậy là cậu biết cô gái đó sao?” Kỷ Thiếu Tài vò vò đầu khiến mái tóc có chút rối lại nói: “Mình…haizz… nói sao bây giờ, mình không có cách liên lạc được với cô ấy.”

Hoắc Hạo Nhiên khẽ cau mày, giọng cũng nghiêm túc hẳn lên: “Họ Kỷ kia, Phùng Tĩnh Nhã kia chính là bạn thân của Phương Vũ Yên vợ của mình. Vũ Yên và mình cũng chỉ vừa mới bắt đâu tìm hiểu nhau, cô ấy mới vừa xác định quan hệ với mình thôi, nếu vì chuyện của cậu và Phùng Tĩnh Nhã mà khiến Vũ Yên trở mặt với mình, xem mình sẽ xử cậu ra sao?”

“Cái gì chứ?” Kỷ Thiếu Tài đứng vụt dậy, trợn mắt: “Phùng Tĩnh Nhã kia là bạn của vợ cậu?”

Hoắc Hạo Nhiên gật đầu, “Bạn rất thân đấy.”

Kỷ Thiếu Tài ngồi phịch xuống ghế, đầu cũng thấy váng, miệng lẩm bẩm, “Hạo Nhiên à, mình…mình lỡ ăn sạch cô ấy rồi.”

Hoắc Hạo Nhiên “…”

Trần Sang “…”

Trần Sang đứng một bên không dám nói chen vào nhưng đại khái cũng hiểu ra một chút vấn đề, cậu thiếu gia họ Kỷ này chắc chắn lại trêu hoa ghẹo bướm, không thì lại bị lừa lên giường cũng nên, nhưng trêu đâu không trêu lại trúng ngay Phùng Tĩnh Nhã, bạn thân của thiếu phu nhân, lần này anh ta đụng trúng mảnh sành rồi.

Ăn ai không ăn, lại ăn sạch cô bạn thân của thiếu phu nhân tương lại, chuyến này không bị ăn hành mới lạ.

Hoắc Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, anh thật không ngờ Kỷ Thiếu Tài vậy mà lại còn có thể dính dáng đến cả Phùng Tĩnh Nhã, cái thằng hám gái này đúng là gây phiền phức cho anh không nhỏ mà, nếu để Phương Vũ Yên biết bạn thân của cô bị thằng bạn thân của anh khi dễ mà không chịu trách nhiệm, chắc chắn anh sẽ bị liên lụy, nhưng bây giờ nếu anh không giúp thì cũng không hợp tình hợp lý, vì Kỷ Thiếu Tài là bạn thân của anh, hơn nữa còn giúp anh rất nhiều lần.

Thật là phiền phức mà…

“Kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho mình, mình sẽ hỏi Vũ Yên giúp cậu.” Hoắc Hạo Nhiên khẽ day day mi tâm nói.

“Sau đó thì sao?” Kỷ Thiếu Tài có chút mù mịt. “Cậu định sẽ làm gì tiếp theo?”

Hoắc Hạo Nhiên muốn nổi cáu vì tên này, bình thường Kỷ Thiếu Tài vận đào hoa vây quanh, ăn chơi qua đường, có thấy nghiêm túc hay bày ra dáng vẻ như hiện tại đâu, hay là họ Kỷ này bị động tâm bởi Phùng Tĩnh Nhã kia rồi?

Trong đầu chắc chắn đến tám, chín phần, Hoắc Hạo Nhiên thản nhiên đáp: “Còn làm sao? Dĩ nhiên là họ Kỷ cậu phải xin lỗi người ta, chịu trách nhiệm với người ta, cho người ta một cái danh phận.”

Trần Sang đứng một bên gật đầu phụ họa, “Đúng, đúng. Phải cho người ta một cái danh phận, Kỷ thiếu à, lần này anh không thể cứ ăn xong là quẹt mỏ được đâu, cô ấy là bạn thân của thiếu phu nhân đó.”

Kỷ Thiếu Tài đen mặt, chủ tớ hai tên này như nhau đều ác. Anh định nói tiếp thì lại bị Hoắc Hạo Nhiên cắt ngang, “Họ Kỷ kia, mình sẽ giúp cậu, nhưng cậu liệu mà giải quyết nếu mà Vũ Yên trở mặt với mình, mình cũng không ngại mà trở mặt với cậu đâu.”

Kỷ Thiếu Tài. “…”

Tên độc tài này, cái đồ có vợ quên anh em, trọng sắc khinh bạn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK