• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bữa tiệc trôi qua một nửa thời gian, bên phía Đoàn tổng có vài người tửu lượng thấp say loạng choạng. Tên Đoàn tổng cũng không ngoại lệ, hắn ợ lên một tiếng, khuôn mặt dưới ánh đèn vàng có thể thấy được lúc này đã đỏ bừng lên như  màu của gà tây.

Hắn đứng dậy, đôi mắt hau háu nhìn chằm chằm vào Phương Vũ Yên, hai tay chống xuống bàn kiếng thủy tinh, làm mấy chai bia va chạm vào nhau kêu lên leng keng. Hắn vừa nhìn cô,  rổi lại quay sang Hoắc Hạo Nhiên, cao giọng mở lời đề nghị với anh. “Hoắc tổng, cô em này xinh và ngon đấy, tôi có ý này, hay là cậu giao cô ấy cho tôi đi, chỉ cần cô ấy ngủ một đêm với tôi thôi, hợp đồng làm ăn của hai công ty chúng ta xem như giải quyết xong.”

Đoàn tổng nói với Hoắc Hạo Nhiên, mà mắt lại dán chặt trên người Phương Vũ Yên, chỉ nhìn cô mà lòng thèm khát thấy rõ ràng hết cả lên khuôn mặt vừa hung vừa xấu của mình, hắn cười rồi nói tiếp, “Hoắc tổng, cậu thấy đấy, tôi với cậu bàn tới bàn lui, cũng chưa ra đâu vào đâu, chi bằng để cô em đây ngủ với tôi một đêm, chúng ta liền hợp tác thành công, hai bên cùng có lợi. Chỉ là đàn bà thôi, Đoàn tổng tôi đây sẽ tặng hẳn cho cậu 10 cô luôn, để đổi lấy cô em đây của cậu, thế nào? Cậu có đồng ý không? Đồng ý không?”

Hoắc Hạo Nhiên bị đề nghị bất ngờ, anh còn chưa kịp nhìn tới biểu cảm của Phương Vũ Yên thì đã nghe một tiếng..

“Ào..”

Anh giật mình, thanh âm này nghe quen quen?

Hình như anh đã được nếm một lần, nhìn tới cảnh tượng trước mắt, Hoắc Hạo Nhiên có chút kinh ngạc, tên Đoàn tổng đang tối hết cả mặt mũi khi bị nguyên một ly rượu vang lúc nãy của anh đang uống dang dở tưới hết vào mặt…

Mà người tặng ly rượu kia lên mặt hắn ta chính là Phương Vũ Yên, cô lạnh giọng mang theo đầy cảnh cáo, “Đoàn tổng, ông thân là tổng tài của một tập đoàn, mong ông tự trọng lời nói, tôi có thể khiến ông ngồi tù, vì tội phỉ báng danh dự của người khác đấy.”

Mọi người kinh hãi đột nhiên im lặng toàn bộ, ai cũng phải nhìn đến chỗ Phương Vũ Yên và tên béo Đoàn tổng. Đấm người bên Hoắc Hạo Nhiên thấy một màn này, hả dạ chưa từng có, tuy nói là hợp tác, nhưng không ai có thể ưa nổi tên béo vừa xấu xí vừa háo sắc kia.

Chậc…chậc…Mặt tên béo đã đỏ, bị tưới rượu vang, lại càng đỏ hơn, chưa đầy một khắc, khuôn mặt của hắn từ đỏ chuyển sang đen rồi dần xám xịt, bởi vì hắn đang vô cùng vô cùng tức giận…

“Con đàn bà này, mày dám tạt rượu vào mặt tao?” Đoàn tổng gằn lên, “Đồ gái đ***, mày chẳng phải lăn giường với bao nhiêu đàn ông rồi, mới có dáng người ngon lành như vậy, ông đây để ý đến cô đã là diễm phúc lắm rồi đấy.”

Hắn ta đưa ống tay áo, quệt đi rượu dính đầy trên mặt, mồm miệng lại không hề kiêng kị, “Mẹ nó tao ở cái thành phố này, chưa có con đàn bà nào lại không dạng háng cho tao chơi đâu, cơ mà loại gái đ*** như mày, tao xem trọng đã là tốt lắm rồi đấy, còn làm eo?”

“Đi, tối nay mày bắt buộc phải hầu hạ tao cho tốt đấy, nếu mày hầu hạ tao thật tốt, tao sẽ suy xét đến hợp đồng của tên này, cho công ty của hắn một cơ hội.” Đoàn tổng một bên nói, một bên chỉ tay vào Hoắc Hạo Nhiên, ý nói chỉ cần Phương Vũ Yên đồng ý thì hợp đồng của Hoắc Hạo Nhiên sẽ thành công. Sau đó hắn lại đưa hai tay túm lấy hai cánh tay của Phương Vũ Yên muốn lôi cô đi theo cùng hắn ta.

“Buông tay tôi ra, tên khốn ông đừng hòng được như ý, đồ đốn mạt, khốn kiếp.”  Dùng tất cả sức lực để không bị hắn ta kéo đi.

Đoàn tổng vừa to vừa béo, dĩ nhiên Phương Vũ Yên sao có thể ngăn lại hắn, cô bị hắn kéo mạnh đến nỗi phải đứng lên.

Khốn kiếp! Phương Vũ Yên căm ghét chửi vạn lần trong đầu, Đoàn tổng tên đàn ông chó má.

Đúng lúc này, hành động của đoàn tổng bị ngăn lại bởi một đôi bàn tay thon dài, rắn chắc lại vô cùng đẹp đẽ, đi kèm theo hành động ngăn cản này, thanh âm lạnh lẽo của Hoắc Hạo Nhiên vang lên, khiến cho tất cả đám người bên phía Đoàn tổng và cả người của anh đều nín bặt.

“Đoàn tổng, ông có nhiều phụ nữ như vậy, vẫn chưa dùng đủ nhỉ, người phụ nữ của tôi, ông cũng muốn?”

Hoắc Hạo Nhiên dùng lực bóp mạnh cổ tay của Đoàn tổng, khiến hắn ta đau đớn đến nhăn mặt, buộc phải buông cánh tay của Phương Vũ Yên ra.

“Hoắc Hạo Nhiên…cậu!” Đoàn tổng la oai oái vì đau, cổ tay của hắn ta đau đến tê tái, cảm giác như xương muốn bể ra từng mảnh, hắn nghiến răng, “Chỉ là một con đàn bà thôi. Cậu cũng không đành. Đàn bà ở thành phố này, tôi có rất nhiều, tôi tặng miễn phí cho cậu.”

Hoắc Hạo Nhiên mặt không biểu cảm, kéo Phương Vũ Yên vào trong ngực, đây là lần đầu tiên anh chân chính có cơ hội kéo cô vào vòng tay của anh. Khoảng cách gần chỉ cách vài lớp quần áo, anh nhận thấy được cô đang run rẩy, không phải vì xấu hổ khi được anh ôm, mà là run rẩy bởi vì cô đang sợ. Anh còn có thể cảm nhận được tiếng đập mạnh của tim cô, cả khuôn mặt được giấu trong lồng ngực vững chắc của anh, nhưng anh biết lúc này, sắc mặt của cô đã sợ đến xanh rồi đi.

Phương Vũ Yên cô gái của anh từng mạnh mẽ đối chọi với anh gay gắt cỡ nào, vậy mà lúc này lại lại bị tên béo khốn kiếp kia dọa sợ rồi.

Anh một tay ôm cô, tay còn lại chỉ thẳng vào mặt tên Đoàn tổng, lạnh giọng: “Đoàn tổng, tôi không quan tâm những gì ông nói, nhưng việc hợp tác giữa chúng ta miễn bàn tại đây.''

“Cậu nói cái gì hả?” Đoàn tổng mặt xám xịt giương đôi mắt đỏ ngầu vì rượu lên chất vấn Hoắc Hạo Nhiên.

Hoắc Hạo Nhiên khẽ nhếch môi cười lạnh, “Tôi nói việc hợp tác chính là không cần bàn nữa. Ông đây là không hiểu tiếng người?”

Đoàn tổng lúc này mất hết kiên nhẫn, đối với hắn ta lần đâu tiên thấy một nhan sắc như Phương Vũ Yên, đàn ông ai lại không háo sắc, hắn chính là không ăn được cô thì sẽ không từ bỏ. Hắn cười lên một tiếng man rợ, lớn tiếng nói: “Hoắc Hạo Nhiên, cậu nên nhớ mục đích mà cậu đích thân đến thành phố G này để làm gì? Chính là vì hợp đồng làm ăn giữa tập đoàn của tôi và Hoắc thị, cậu bây giờ lại vì một con đàn bà mà làm ảnh hưởng đến việc lớn có đáng không?”

Hoắc Hạo Nhiên tay vẫn ôm Phương Vũ Yên, anh lạnh lùng thẳng thắn nói, một chút cũng không có sự nhân nhượng và sợ hãi nào, “Ồ, cảm ơn Đoàn tổng đã quan tâm tôi, cũng quan tâm đến công ty của tôi, nhưng xem ra ông vẫn chưa hiểu nguyên tắc làm việc của tôi nhỉ?”

Hoắc Hạo Nhiên nhìn thẳng vào mắt của Đoàn tổng, đôi mắt của anh tràn ngập uy hiếp khiến hắn ta từ tận trong tâm phải e sợ vô thức lùi về phía sau hai bước. Mà Hoắc Hạo Nhiên vẫn một giọng điệu nhàn nhạt nói: “Đoàn tổng, nói cho ông biết, bản thân tôi làm bất kỳ chuyện gì từ trước đến nay đều không bao giờ phải dùng những trò bẩn như thế để lấy lợi ích cho bản thân mình đâu.”

Dứt lời, anh dẫn theo Phương Vũ Yên định rời đi, bước qua mặt Đoàn tổng, Hoắc Hạo Nhiên cao giọng: “Còn một điều này nữa, tôi cảnh cáo ông, Phương Vũ Yên cô ấy chính là người phụ nữ của  Hoắc Hạo Nhiên tôi đây, nếu ông hay bất kỳ kẻ nào dám đụng đến cô ấy, tôi sẽ để cho kẻ đó phải hối hận không kịp.”

Nói xong anh dẫn Phương Vũ Yên định rời đi, đám Trần Sang cũng đứng dậy đi theo. Nhưng đúng lúc này, phía sau lại vang lên tiếng hét lớn của tên béo Đoàn tổng: “Bọn mày đứng lại đó.”

Hắn ta gằn lên như bị chọc tiết, “Thằng oắt họ Hoắc kia, rượu mời ông đây cho, mày lại không muốn uống, muốn uống rượu phạt đúng không?”

Hoắc Hạo Nhiên dừng bước, quay lại quắc mắt nhìn ông ta, “Đoàn tổng, ông muốn kiếm chuyện?”

“Ha ha ha ha!” Tên Đoàn tổng cười vang, hắn nói, “À, tao không chỉ muốn kiếm chuyện thôi đâu, tao chính là muốn được con nhỏ trong tay mày đấy, cô ta nhìn ngon như vậy, hôm nay Đoàn Giác tao chính là muốn nó đây, đứa nào dám chống?”

Dứt lời hắn liền ra hiệu cho mấy tên đàn em đứng đó bao vây đám người Hoắc Hạo Nhiên lại, “Tụi mày, bắt con nhỏ kia cho tao, còn lại xử đẹp hết như cũ đi.”

Trong đám thuộc hạ của Đoàn tổng, cầm đầu chính là Lý Ngân, xông xáo lên đầu tiên, nhưng là đám người của Hoắc Hạo Nhiên mang theo, trừ Phương Vũ Yên ra, thì người nào cũng thân thủ đầy mình, há có thể để cho đám người của Đoàn tổng làm loạn.

Thế là hai bên lao vào đánh nhau túi bụi. Hoắc Hạo Nhiên sợ Phương Vũ Yên bị thương, anh một tay ôm cô, một tay che chắn cho cô, một tên thuộc hạ bên Đoàn tổng không biết từ lúc nào đã cầm được một chai bia, đập bể nửa chai sau đó cầm nửa cổ chai với thủy tinh sắc nhọn lao đến chỗ Hoắc Hạo Nhiên, hét lên: “Chết đi, dám chống đối với ông chủ Đoàn sao?”

Hoắc Hạo Nhiên nhận thấy nguy hiểm, nhưng vì phải che chắn cho Phương Vũ Yên, nên anh bị cái chai bể trong tay  tên kia đập mạnh vào bắp tay, thủy tinh bén nhọn quét qua da thịt làm máu lập tức chảy rỉ ra, nhỏ xuống từng giọt. Phương Vũ Yên cả kinh, “Hoắc Hạo Nhiên, anh có sao không?”

Hoắc Hạo Nhiên khẽ nhíu mày, “Tôi không sao.” Đoạn anh lớn tiếng: “Mọi người, mau chóng đánh nhanh rút gọn đi.” Đám thuộc hạ của Hoắc Hạo Nhiên nhận được lệnh nhanh chóng áp đảo đối thủ, đánh nhanh thắng nhanh, chưa  đầy một lúc, bên phía Đoàn tổng, tên nào cũng nằm bò trên đất, co quắp cả người đau như sắp chết đến nơi.

Bọn chúng không ngờ rằng tối nay lại nếm phải trái không ngon, chọc vào một đại nhân vật không nên đụng….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK