Sau khi từ khu biệt thự trốn ra ngoài, Sầm Lễ bước chân nhanh hơn, đi đến ven đường gần nhất, bắt một chiếc xe, sau đó nói địa chỉ bệnh viện cho tài xế.
Tài xế chạy xe đến bên ngoài bệnh viện, Sầm Lễ lúc này mới ý thức được, mình không mang tiền.
Tài xế hoài nghi nhìn cậu, rốt cuộc nhìn tới cách ăn mặc của cậu, cũng không giống như người không trả nổi tiền xe.
Cái đồng hồ lúc trước, cậu nói đã làm mất nó rồi, Ninh Tu Viễn lại mua cho cậu một chiếc đắt hơn cả chiếc cũ, cậu tháo đồng hồ đưa cho tài xế, nói, "Chiếc đồng hồ này cho chú."
"???" Tài xế vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhưng ông còn chưa kịp nói gì, Sầm Lễ đã nhét đồng hồ vào tay ông, đẩy cửa ra xuống xe.
Với Sầm Lễ mà nói, đồ vật Ninh Tu Viễn cho cậu, đều là mây khói thoảng qua.
Sầm Lễ vội vàng chạy vào bệnh viện, lại không thấy người trong phòng bệnh đâu, cậu hỏi một hộ sĩ đi ngang qua, đối phương nói người bệnh đang trong phòng cấp cứu.
Cậu ở bên ngoài vô tình nhìn thấy một hộ sĩ, sắc có chút tiều tụy, nhưng Sầm Lễ không muốn nghĩ tới chiều hướng xấu.
"Mẹ tôi bị sao vậy?" Sầm Lễ hỏi.
Hộ sĩ mím môi, hốc mắt đỏ bừng, "Mấy ngày này anh đi đâu vậy? Dì vẫn luôn muốn gặp anh một lần, còn luôn nhớ đến anh."
"..."Sầm Lễ nhất thời không nói gì, qua vài giây mới nói, "Trường đã khai giảng, việc tương đối nhiều."
"Cũng còn may anh Hàn thường xuyên tới đây thăm, khiến dì không còn lo lắng như vậy, vừa rồi có người tìm anh ấy, anh ấy đã đi ra ngoài, chút nữa chắc sẽ quay trở lại." Tiểu Tuệ thanh âm mang theo chút giọng mũi, vẫn còn là một thiếu nữ, chỉ là phải nghỉ học sớm, huống chi cô đã chăm sóc cho mẹ Sầm Lễ mấy năm nay, tự nhiên sẽ sinh ra cảm tình.
Tiểu Tuệ lại nói,"Tình huống của dì không tốt lắm, bác sĩ nói muốn người nhà chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Trong khoảng thời gian này, đến nước bà cũng uống không nổi, chỉ có thể dựa vào truyền dịch dinh dưỡng mà duy trì, toàn thân không có khí lực, nhiều cơ quan bộ phận đã không còn hoạt động được.
Kỳ thật cấp cứu cũng không có bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể kéo dài chút ít thời gian mà thôi.
"Em nói cái gì?"
Cậu giống như không nghe hiểu những lời này, chỉ là chút sức lực vừa nãy, dần dần bào mòn toàn thân, vô lực mà dựa lưng vào vách tường trên hành lang, kiên trì nhiều năm như vậy, cứ nghĩ bệnh tình của mẹ sẽ khỏi hẳn, đợi sau này cậu tốt nghiệp, mẹ sẽ không cần phải chịu khổ nữa.
Tiếng nói của Tiểu Tuệ nghẹn ngào, hốc mắt cũng dần dần đẫm lệ, cô nói," chờ dì ra tới, anh phải luôn ở bên cạnh bà ấy, mấy ngày nay bà tỉnh lại, liền sẽ nhắc đến tên của anh, dì luôn nhắc tới những tấm bằng khen của anh với em, dán đầy trên tường nhà, dì ấy vẫn luôn áy náy không thể cho anh một gia đình hoàn chỉnh, còn khiến anh vì bà ấy mà lo lắng."
"..."Cổ họng khô đến lợi hại, dường như không thể phát ra tiếng, cậu tựa hồ có chút hiểu rõ vì sao mẹ muốn thấy cậu thành lập gia đình.
"Sầm Lễ, lát nữa dì đi ra thì anh hãy dỗ dì ấy vui vẻ, dù sao sau này anh cũng sẽ có bạn gái, anh có thể nói trước cho bà ấy yên tâm, bằng không dì lại lo lắng sau này anh không có người bên cạnh bầu bạn."
"..."Sầm Lễ chỉ gật đầu một cái, kỳ thật cậu cũng không biết nên nói gì nữa.
Cậu rất ít khi nói dối, nhưng đã từng nói dối một lần, thì sẽ có vô số lần nói dối khác.
Mới qua mấy tiếng ngắn ngủi, lại làm Sầm Lễ cảm thấy như đã qua một khoảng thời gian rất dài.
Ban đầu cậu nghĩ, chăm chỉ học tập, từ nhỏ đến lớn mẹ vẫn đều dạy cậu như vậy, sau lại muốn nghỉ học, cậu liền nghĩ mẫu thân có thể sẽ hồi phục.
Cậu đột nhiên thay đổi suy nghĩ, cậu cũng không biết sống như vậy, có nghĩa lý gì.
Tiếp nhận sự phỉ nhổ từ người ngoài, bị giam nhốt ở trong phòng, làm một người đàn ông, lại không có sự nghiệp gì, ngược lại còn trở thành đồ chơi của người khác, sinh con cho một người đàn ông khác.
Bị chính nữ sinh có tình cảm với bản thân, thấy được cảnh cậu bị một thằng đàn ông khác đè ở trên tường hôn môi trong khách sạn, còn nói ra mấy lời châm chọc dơ bẩn, lúc ấy cậu chỉ muốn chết đi ngay lập tức, Ninh Tu Viễn không ngừng đột phá điểm giới hạn của cậu.
Trong đầu nghĩ tới rất nhiều thứ, có lẽ là bởi vì cuộc sống trong quá khứ còn tính là tốt đẹp, mới không ngừng so sánh với hiện tại.
Cửa phòng cấp cứu được đẩy ra, Sầm Lễ nhìn thấy bác sĩ từ bên trong bước tới.
Đối phương cũng biết cậu, hỏi, "Sao giờ mới tới?"
"..."Sầm Lễ cắn môi, nghĩ đến cũng thấy đúng, giống như Giang Ngôn nói vậy, mẹ cậu nằm viện sống chết không rõ, bản thân cậu thì ở nhà có người hầu kẻ hạ.
Cậu cũng rất căm ghét bản thân mình, nếu cậu có thể chú ý đến tình hình ở bệnh viện nhiều hơn, chăm đến bệnh viện hơn, thì sẽ không đến nỗi ngay cả mẹ mình nguy kịch cũng không hay biết.
"Thời gian không còn nhiều, cậu nên ở lại bệnh viện túc trực bên cạnh dì ấy." Bác sĩ lại nói.
"Vâng." Sầm Lễ gật đầu.
Tiểu Tuệ ở một bên đã khóc không thành tiếng, nhưng không biết vì sao, cậu lại không khóc nổi, chỉ cảm thấy con đường phía trước trở nên trống rỗng, khiến cậu sợ hãi.
Trong phòng trật trội, vách tường tuy rằng không phải trắng tinh, nhưng lại được dán lên tường giấy sạch sẽ, đồ đạc vì thời gian lâu rồi chưa được sử dụng, lớp sơn bên ngoài cũng dần bong tróc, chỉ có chiếc bàn học đơn gian đặt ở một chỗ, mặt trên đó là đống sách của cậu, xếp đầy các loại sách, mỗi đêm cậu đều sánh đèn học bài, ngồi trên bàn đọc sách.
Chỉ có lúc cậu ở nhà, đồ ăn mới có chút phong phú, mẹ luôn dành những thứ tốt nhất cho cậu, vài thứ kia đối với người ngoài mà nói, khả năng giá trị không đáng bao nhiêu tiền, nhưng với cậu mà nói đều là trân quý nhất.
Mỗi lần cậu muốn giúp mẹ làm việc nhà, bà sẽ nói,"Mấy việc này cứ để mẹ làm là được, con nên giành thời gian cho việc học, mọi hy vọng của mẹ, đều ký thác ở con."
Việc học ở cao trung rất bận rộn, không ít bạn học đều sẽ tham gia lớp học bổ túc, cậu biết gánh nặng trên đôi vai mẹ rất lớn, trước nay đều không nhắc tới chuyện này, dù sao khóa học là bổ sung kiến thức, cậu cũng có thể dựa vào chính mình mà bổ sung được.
Học tập có chút mệt mỏi, cậu sẽ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát, mẹ lại luôn lo lắng cậu sẽ bị cảm mạo, nhẹ nhàng đi tới phòng cậu khắc cho cậu một chiếc áo bên ngoài.
Trên thế giới này, cậu cũng chỉ có mình bà là người thân cận nhất.
Sầm Lễ ngồi ở bên giường bệnh, người phụ nữ hai mắt nhắm chặt, đeo mặt nạ thở oxi, sắc mặt khô vàng, Sầm Lễ không dám chớp mắt.
"Anh đã ăn bữa tối chưa?" Tiểu Tuệ ở bên cạnh hỏi cậu.
Sầm Lễ lắc lắc đầu, cậu lúc này mới chú ý tới, bên ngoài sắc trời đã không còn sớm.
"Đừng hành hạ bản thân đến suy sụp, bằng không dì sẽ lo lắng." Tiểu Tuệ khuyên.
Cô đi ra ngoài, một lát sau, cửa phòng bệnh lần nữa bị đẩy ra, Sầm Lễ lại như không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì.
Chỉ là người tới như sợ cậu sẽ rời đi, ôm cậu thật chặt trong lòng.
Sầm Lễ quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghe thấy đối phương nói, "Sầm Lễ, còn có tôi đây mà."
****************
Đoán xem người ấy là ai nào???
Tôi đã tổng hợp được toàn bộ nội dung truyện, đã đâm lao phải theo lao thôi chứ nhỉ
Nếu có thím nào khum chịu được nhiệt thì cứ comment "Pass" mình sẽ edit luôn bộ thứ hai cho các bạn. Edit song song luôn cả hai bộ cho các bạn đọc. Nhưng giờ mỗi ngày mình chỉ có thể edit được một chương vì không còn rảnh như trước nên các bạn thông cảm nhé.