Giống như rốt cuộc cũng đã cí thể thể nghiệm cái cảm giác chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy trong lòng rộn rạo.
Bởi vì tinh thần trạng thái càng ngày càng kém, Ninh Tu Viễn sau đó đã tới bệnh viện gặp bác sĩ vài lần, chỉ là hiệu quả cũng không khấm khá hơn, rõ ràng mới hơn hai mươi tuổi, thoạt nhìn lại rất uể oải không phấn chấn.
Ninh Kỳ thật sự bất đắc dĩ, đề cử vài mối quan hệ có thể xem xét để kết hôn, Ninh Tu Viễn đều cự tuyệt.
Tính tình hắn từ trước đến rất không tốt, bạn bè có thể chân chính thân cận không nhiều lắm, hắn thường xuyên tìm Hạ Xuyên tâm sự, có đôi khi nói đến nửa đường thanh âm lại nghẹn ngào.
Hắn nói, “Có phải tôi đã bức ép em ấy quá mức độc ác hay không? Còn làm trò nhục nhã em ấy trước mặt bao người như vậy, kỳ thật ngay từ đầu em ấy có ấn tượng rất tốt về tôi."
“Ừ.” Hạ Xuyên lên tiếng.
“Tại sao bên cạnh cậu lại chưa từng có người khác vậy?” Ninh Tu Viễn hỏi, hắn chưa bao giờ bám theo Hạ Xuyên miệt mài về vấn đề này.
Khóe môi Hạ Xuyên nhếch lên cười khỉnh, không trực tiếp trả lời câu hỏi của Ninh Tu Viễn.
Hạ Sơ Ngạn có ý nghĩ muốn bồi gã trở thành người thừa kế, gần dây nhất đã giao chút việc trong công ty cho gã tiếp quản, bất quá bạn gái Hạ Sơ Ngạn vẫn luôn không vừa lòng với anh, nguyên lại muốn kết hôn, nhưng nghĩ đến đối phương còn nhận nuôi con của chồng trước, liền do dự. (?)
So với cô bạn gái, Hạ Sơ Ngạn vẫn là hướng về hắn nhiều hơn, dù sao cũng đã coi hắn trở thành một thế thân có đủ tư cách.
Hạ Xuyên nói, “Sau này cậu sẽ biết.”
“Bởi vì chú Hạ sao??"
Hạ Xuyên trên mặt mất đi ý cười, cầm chén rượu lên nhấp, nói, “Có lẽ.”
Loại dục vọng này, Hạ Xuyên ngụy trang rất tốt khi đối mặt với Hạ Sơ Ngạn, cũng thuận theo gọi đối phương “Chú”, có những tối Hạ Sơ Ngạn có buổi xã giao, gã sẽ tới đón Hạ Sơ Ngạn về nhà, sau đó thì săn sóc nấu canh giải rượu cho anh.
Chỉ là áp lực đè nén lâu, lúc phóng thích ra thì không thể không chế nổi.
Hạ Xuyên tạm thời còn chưa nghĩ tới việc xé đi lớp mặt nạ ngụy tạo này, hắn phải chờ tới mình đủ cường đại cũng đủ khiến cho Hạ Sơ Ngạn phải khuất phục.
Ninh Tu Viễn cười cười, “Tôi hiện tại có chút bội phục cậu.”
”Không có gì phải bội phục.” Hạ Xuyên nói, “Gần đấy ông ấy lại đổi bạn gái, chưa từng đứt đoạn.”
Ninh Tu Viễn một hơi uống cạn sạch ly rượu trước mặt, Hạ Xuyên tốt xấu gì người còn ở dưới mí mắt gã, mỗi ngày có thể thấy, còn có thể thường xuyên đánh ra vài đòn tấn công.
Ninh Tu Viễn ngực khó chịu, rồi sau đó cho qua luôn đề tài này.
Ngày qua ngày cứ thể lặp lại, hắn rất ít khi tham gia vào những cuộc tụ tập chơi bời của đám gọi là bạn kia, thường xuyên sẽ gặp được vài người muốn tiếp cận hắn, đổi lại trước kia, chỉ cần bộ dáng phù hợp với khẩu vị, ai đến hắn cũng sẽ không cự tuyệt.
Bên cạnh hắn, đã rất lâu không có ai, lâu đến nỗi hắn còn cho rằng mình là một gã đàn ông đơn độc lẻ loi.
Thời gian trôi đi, cuộc sống của hắn dường như đã đi vào quỹ đạo.
Ninh Mặc đã được đưa tới trường học tập, mỗi khi hắn trở về, sẽ có tiếng nói lanh lảnh gọi hắn “Daddy.” Phảng phất như chạm vào đáy lòng mềm mại, hắn bế Ninh Mặc lên.
Lúc mới sinh ra, da vẫn còn nhăn dúm dó, hiện tại ngũ quan nẩy nở rất đáng yêu, có hơi nghịch ngợm, từ lúc đi học tới giờ, thường xuyên phá phách đồ đạc trong nhà, không hề yên tĩnh chút nào.
”Ô ô ô” Ninh Mặc rầm rì hai tiếng,” Daddy daddy!!!"
"Sao hôm nay lại ngoan như vậy?” Ninh Tu Viễn cười hỏi.
Bảo mẫu từ phía sau đuổi tới, sắc mặt không quá tốt, trong tay cầm hai tấm ảnh chụp một trong số đó đã bị xé rách, run run rẩy rẩy đưa cho Ninh Tu Viễn xem. “Tôi chỉ mới vừa mới đi nghe điện thoại, tiểu thiếu gia đã chạy vào trong phòng.”
Đó là tấm ảnh chụp chung duy nhất của hắn và Sầm Lễ, cũng là tấm ảnh hắn tìm thấy ở nhà Sầm Lễ, ảnh chụp bị xé thành hai nửa, vừa lúc tách đôi hắn và Sầm Lễ.
Mặt Ninh Tu Viễn tức khắc đen, thả Ninh Mặc xuống.
Ninh Mặc ngẩng đầu, một bộ dáng đáng thương hề hề, gương mặt mũm mĩm, còn mặc áo khoác khủng long.
Ninh Tu Viễn trong tay cầm lấy chổi lông gà, còn chưa kịp làm gì, trong phòng đã “Oa” lên một tiếng, Ninh Mặc mồm há to, gương mặt nần nẫn thịt nhăn lại. ╭(╯ε╰)╮
“Ô oa oa oa oa” Ninh Mặc khổ sở cực kỳ, nhóc không phải chỉ xé giấy thôi sao, tại sao daddy lại muốn đánh nhóc.
“Tiểu thiếu gia cũng chỉ vì không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với trẻ con ” bảo mẫu ở một bên khuyên.
“Hư daddy xấu xa” Ninh Mặc miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, tiếng khóc vẫn luôn không dừng lại.
Ninh Tu Viễn bị quấy đến đầu đau như búa bổ, cất chổi lông gà lại chỗ cũ, ngồi ở trên sô pha xoa xoa huyệt Thái Dương.
Bảo mẫu bế Ninh Mặc lên dỗ nữa ngày trời, Ninh Mặc mới dần dần yên tĩnh lại, đại khái là khóc mệt rồi, ngủ gục trong lòng bảo mẫu.
Ninh Tu Viễn lặng im nhìn tấm ảnh bị xé rách trên bàn trà, cuối cùng chua xót dùng băng dán tỉ mỉ dính lại, chỉ là ở giữa có vết xé, dính kiểu gì cũng không khớp lại được.
Ninh Tu Viễn nhìn bức ảnh quyết định nói, “Hiện tại anh không thể quên được em.”
“Anh thường xuyên gặp được em trong mơ, tỉnh lại mới phát hiện, kia cũng chỉ là một giấc mộng.” Ninh Tu Viễn dừng một chút, lại nói, “Có đôi khi, anh tình nguyện vĩnh viễn ở lại trong giấc mộng.”
Ninh Tu Viễn cầm tấm ảnh chụp lên, nhìn chằm chằm người kia một lúc lâu.
“Sầm Lễ."
Ninh Tu Viễn hốc mắt có chút ửng đỏ.
Bảo mẫu từ trong phòng đi ra, cũng không biết có nên quấy rầy hắn hay không, chỉ nhỏ giọng nói, “Tiểu thiếu gia đã ngủ rồi.” Ninh Tu Viễn giống như không nghe thấy, vươn tay chạm vào thiếu niên ngây ngô trong ảnh.
Ninh Mặc một tuổi rưỡi, cũng không thể ở trong nhà mãi, bảo mẫu đưa Ninh Mặc tới một công viên xa hoa, cùng chơi với các bạn khác, bên trong có rất nhiều trò chơi dành cho các bé, còn có bảo vệ chuyên môn trrong coi, bảo đảm an toàn cho bọn nhỏ.
Thời điểm hắn lái xe tới đón nhóc con kia, còn chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng khóc quen thuộc vang lên.
Ninh Mặc đang gào khóc, nước mũi nước mắt tèm lem, thoạt nhìn rất đáng thương, bảo mẫu đứng bên cạnh dỗ, còn có vài nhân viên công tác quản lý công viên này cũng đang vây quanh bảo bảo, không ngừng dùng đồ chơi mới lạ để rời đi sự chú ý của bảo bảo, nhưng Ninh Mặc liền vẫn luôn khóc không ngừng.
“Làm sao vậy?” Ninh Tu Viễn đi tới hỏi.
“Tôi cũng không biết, tiểu thiếu gia đang chơi xếp gỗ, lúc đầu vẫn bình thường tự dưng nức nở khóc, dỗ thế nào cũng không nín.” Bảo mẫu mở miệng nói.
Ninh Mặc nhìn thấy Ninh Tu Viễn tới, tiếng khóc càng lớn hơn, mấy ông bà lớn tuổi, cơ hồ đều đang nhìn sang bên đây.
“Ninh Mặc!” Ninh Tu Viễn quát một câu.
Ninh Mặc buông cánh tay mũm mĩm che trên mặt ra, miệng mơ hồ không rõ nói, “Hu hu con..con không có mẹ." 🥺
Hôm nay là cuối tuần, có rất nhiều bạn nhỏ cũng tới công viên chơi, phần lớn đều có bố mẹ cùng tới, vừa rồi Ninh Mặc đang chơi xếp gỗ thì có một bé gái đi tới chỗ nó, nói với nhóc con rằng tẹo nữa trở về nhà, mẹ cô bé sẽ mua rất nhiều đồ ăn ngon từ siêu thị mang về, mẹ sẽ chải tóc cho bé, mẹ còn ôm bé ngủ.
Tiểu cô nương kia không bao lâu đã có người tới đón về, Ninh Mặc nhìn ra bên ngoài, ai cũng đều có đôi có cặp, có một bà mẹ còn mang đồ ăn vặt tới cho con.
Mẹ.
Ở trong trí nhớ của Ninh Mặc, chưa từng tồn tại hai từ này.
Bé chỉ biết, mình có một ông ba rất hung dữ, rất thích đáng mông bé con, một lời không hợp liền cầm chổi lông gà dạy dỗ nhóc.
Trong lòng sinh ra ấm ức khong cam lòng.
Ninh Mặc khóc đến khàn giọng, cuối cùng ôm ống quần Ninh Tu Viễn, nức nở nói, “Con cũng muốn có mẹ”
Cơn tức giận của Ninh Tu Viễn, tức khắc tiêu tan, hắn ngồi xổm xuống dùng khăn giấy lau đi nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của Ninh Mặc, toàn bộ hành trình đều không nói một lời.
Ninh Mặc nhẹ lắc lắc tay hắn, “Hu Hu con muốn có mẹ”
Lúc này, bên cạnh có một cậu bé thanh tú đi tới, đưa que kẹo trong tay cho Ninh Mặc, nhỏ giọng nói, “Đừng khóc.”
Người đàn ông đứng sau lựng bé trai kia dịu dàng nói, “Em trai còn nhỏ như vậy, sẽ không ăn kẹo que đâu.”
Nghe thấy giọng nói này, Ninh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn qua, không khí xung quanh, đều đọng lại trong nháy mắt.
“Tiểu Văn, chúng ta cũng nên về nhà thôi.” Người đàn ông nói.
Ninh Mặc tiếng khóc dần dần nhỏ lại, không nhận cây kẹo que, ngược lại sững sờ nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt, tiếng nói chuyện rất nhẹ nhàng, mặt mày đều mang theo vẻ ôn hòa.
Thẳng đến bóng dáng người kia sắp biến mất khỏi tầm mắt, Ninh Tu Viễn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại.
Hắn vội vàng chạy đến, chặn ở trước mặt người đàn ông, “Chúng ta có thể làm bạn không? Cậu lớn lên rất giống một người bạn cũ của tôi.”
Người kia cười nhạt từ chối, “Loại phương thức tiếp cận này, vẫn nên dùng với người khác thì hơn.”
Ninh Tu Viễn còn chuẩn bị nói gì đó, điện thoại đối phương reo lên, sau khi bắt máy, liền vòng qua hắn rời đi, toàn bộ quá trình đều chỉ xem hắn như một người xa lạ.
“Sầm Lễ.” Ninh Tu Viễn ở sau lưng gọi một tiếng.
Nửa điểm phản ứng người kia cũng không có.
Nếu là Sầm Lễ, khi thấy hắn, hẳn cũng sẽ không biểu hiện lãnh đạm như vậy.
Nhưng hắn chưa bao giờ gặp được, người nào giống Sầm Lễ đến vậy, phảng phất như họ là cùng một người vậy.
**********
Đấy mà nói có sai đâu, cháu tôi là người chịu thiệt nhất