Bạch Thành Úc ngẩn ngơ, đột nhiên muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng sức lực Kiều Ngạn quá lớn, anh căn bản không thể so với hắn, anh cực kỳ sợ loại chuyện này, hoảng hốt vươn tay, tát người kia.
Anh thấy trên mặt Kiều Ngạn, hiện lên nắm dấu ngón tay.
Kiều Ngạn buông anh ra. "Ồ." Bạch Thành Úc lùi lùi ra phía sau, nhìn chằm chằm hướng cửa ra vào,"Nếu cậu tức giận, thì có thể đánh lại tôi, đừng..."
Giọng nói Bạch Thành Úc run run rẩy rẩy, một câu thôi mà cũng không nói được hoàn chỉnh.
Sắc mặt Kiều Ngạn âm u đáng sợ, giống như một con dã thú tràn đầy sức lực, chờ đợi để xé nát con mồi.
"...Ngạn...Hãy để tôi đi." Bạch Thành Úc nghẹn giọng khẩn cầu.
Hai mắt anh đỏ lên nhìn Kiều Ngạn, "Những gì cậu muốn làm, không phải đều đã làm rồi sao? Đừng như vậy. Tôi thật sự không hận cậu..."
Kiều Ngạn xem như là người bạn duy nhất của anh, cho dù sau đó đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng lúc trước, bọn họ ở chung cũng coi như hòa hợp.
Thời còn đi học, tính tình anh yếu đuối nhu nhược, không trầm ổn như hiện tại, nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoài thôi, theo thời gian trưởng thành, con người luôn học được cách tự ngụy tạo bản thân, tự bảo bọc chính mình.
Trong mỗi lớp học sẽ có một người bị bỏ quên, Bạch Thành Úc chính là nhân vật này, độ tồn tại của anh rất thấp, cũng kiệm lời, có đôi khi muốn dung nhập vào vòng của những người khác nhưng anh thật sự quá yếu ớt, chỉ mới đánh bồn cầu vài phút, đã thở hồng hộc, chọc cho người khác chê cười.
Sau đó anh lại chọn học y, mỗi ngày tự rèn luyện sức khỏe, dưỡng thành thói quen làm việc và sinh hoạt rất tốt đẹp, anh cũng có thể mở lời với nhiều người hơn.
Vì đã rèn luyện cải thiện thể lực, anh lại nghe được những người khác đàm luận về giày chơi bóng, giá cả quá cao khiến anh chùn bước, đôi giày thể thao màu trắng của anh, đã sớm ố vàng. Ngay cả học phí, cũng đều là anh vừa đi làm vừa đi học để kiếm tiền đóng.
Nhiều lần bị chê cười, trong lòng anh cũng có chút tủi thân, trước đó bạn đã bị người ta ghét bỏ, mặc kệ bạn có thay đổi ra sao, kết quả kỳ thật cũng đều là một loại. Quen biết được Kiều Ngạn rất ngẫu nhiên, lúc ấy Kiều Ngạn ở trong trường, đã rất nổi danh.
Kiều Ngạn đang cùng bạn của hắn đá cầu, vừa lúc bay sang chỗ anh, khác với thái độ của mấy người kia, Kiều Ngạn thành thật xin lỗi, "Ngại quá, có làm anh bị thương không?" Anh lắc lắc đầu, trả cầu trả lại cho Kiều Ngạn.
Sau đó Kiều Ngạn tìm anh xin phương thức liên lạc, hai người thường xuyên qua lại với nhau. Anh vẫn luôn cảm thấy, Kiều Ngạn như ánh mặt trời, chỉ là có đôi khi nhìn chằm chằm anh, khiến anh cảm thấy đối phương đang tìm bóng dáng ai đó qua anh vậy.
Nhưng lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều, có thể có được một người bạn, anh thấy đã quá đủ rồi
"Anh trước kia sẽ không đánh tôi." Kiều Ngạn ủy khuất nói.
"Vì sao lại rời bỏ tôi, là do tôi không tốt sao?" Kiều Ngạn hỏi.
"Cậu rất tốt, nhưng chúng ta...Chúng ta đều là đàn ông, huống hồ gia đình cậu cũng sẽ không chấp nhận cho cậu qua lại với một người đàn ông." Bạch Thành Úc giải thích nói.
"Kiều gia hiện tại do tôi định đoạt."
"Anh rất sợ tôi sao?"
Bạch Thành Úc không dám nói sợ, một khi anh biểu hiện ra bản thân rất sợ hãi chuyện này, Kiều Ngạn sẽ nghĩ biện pháp, khiến cho anh phải đắm chìm trong đó.
Quần áo ướt đẫm dán lên người rất khó chịu, chật chội sống trong nhà, không khí có chút ngột ngạt, Bạch Thành Úc bất chấp cả người chật vật, lúc đang ở trên đường, anh còn ôm hy vọng, nhưng cũng đã tới đây rồi, anh không thể trông cậy vào Kiều Ngạn sẽ chủ động buông tha anh. Kiều Ngạn tiến lên trước một bước, để tránh anh lại có hành động kháng cự, dùng dây lưng trói cổ tay anh lại, rồi sau đó ôn nhu nói, "Trước kia không phải anh thích nhất tôi sao? Cũng vì người phụ nữ đó, anh mới có thể rời khỏi tôi, nếu chỉ có hai người chúng ta, anh sẽ không rời đi."
Bạch Thành Úc run rẩy giải thích,"...Đó chỉ là bạn bè, cậu hiểu lầm."
Kiều Ngạn cười khẽ, "Hiểu lầm sao?'
Dứt lời, cúc áo sơmi bị giựt đứt mất mấy cái, rơi xuống mặt đắt lăn đi, sau đó yên tĩnh nằm trong một góc.
Mảnh vãi che thân đã bị lột bỏ lộ ra làn da trắng nõn, nuột nà như đang chờ đợi người ta ký thác dấu vết lên đó, Kiều Ngạn không cởi hết cúc áo anh, áo tuột xuống khuỷu tay, thoạt nhìn rất mê người
Bạch Thành Úc căng thẳng anh thật sự rất khẩn trương, đối phương vùi đầu vào cần cổ anh, trên làn da trắng mịn ấy, hôn ra vết xanh tím. ( Cha này cắn người ta chứ hôn gì ra được vết xanh tím =]]]]])
"Ưmmm" thanh âm nghẹ ngài, cả người dán lên vách tường lạnh băng ẩm ướt, muốn xê dịch, cũng trở nên khó khăn.
Bạch Thành Úc nhắm hai mắt, Kiều Ngạn hôn lên từng tấc da anh, trên phương diện này anh hoàn toàn không có kinh nghiệm, chỉ có thể bị bắt thuận theo. . Ngôn Tình Hay
Nói tới chuyện yêu đương, hôn môi cũng chưa từng thử, đã bị Kiều Ngạn hạ thuốc.
Ngày đó có rất nhiều người, đều là bạn của Kiều Ngạn.
Có người hỏi, "Kiều Ngạn, sao cậu lại mời anh ta tới? "
Đám người bạn đó không thể lay chuyển được hắn, trong lòng anh hiểu rõ, dù sao anh cũng không giao thiệp gì với đám người ấy.
Kiều Ngạn lạnh lùng quét mắt nhìn người kia, người kia liền trêu ghẹo nói, "Tôi chỉ nói đùa thôi mà." Sau đó cầm lên chén rượu mời anh.
Anh nào có lý do gì để không thả cho người ta một bậc thang, nhận lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị cay xé họng khiến anh thấy khó chịu, lúc trước, anh chưa từng uống rượu, nhưng đây là khách Kiều Ngạn mời, anh không thể làm Kiều Ngạn mất mặt. Anh cho rằng đã qua nhiều năm như vậy, anh dựa vào chính mình, để có một cuộc sống an ổn, không cần phải nhìn mặt người khác mà sống, cũng có thể khiến cho người khác coi trọng anh, nhưng kết quả là Bạch Thành Úc nhất thời nghẹt thở, quần anh đã sớm bị Kiều Ngạn cởi ra, chỉ còn mỗi chiếc áo sơmi xanh, tụt xuống khuỷu tay.
Kiều Ngạn ở bên tai anh nỉ non, "Đừng sợ."
Nói rồi, hôn hôn mặt anh, tựa hồ là bởi vì hắn phân tâm, không cao hứng cắn nhẹ lên vành tai anh.
Bạch Thành Úc ăn đau mới hồi thần lại, anh mắt chỉ có sợ hãi.
So với anh, Kiều Ngạn tràn đầy sự sung sương mất rồi tìm lại được, ngày Bạch Thành Úc bỏ trốn hắn đã nghĩ, nếu tìm được người này, sẽ trừng phạt anh thế nào, tốt nhất là khiến cho Bạch Thành Úc không còn can đảm rời khỏi hắn.
Kiều Ngạn nói, "Cuối tuần này, tôi sẽ ở nhà bồi anh."
Lúc này, Bạch Thành Úc còn chưa kịp hiểu Kiều Ngạn nói muốn bồi anh là gì, anh chỉ cảm thấy cả người nặng trĩu.
Phải rất nhiều năm anh mới thoát khỏi bóng ma tâm lý, giờ đây nó lại một lần nữa tái diễn.
*********
"Anh nhà ở đâu thế - Hông bé ơiiii Em hông pho lâu anh mà đòi em xin in tư của anh - Anh nhà ở đâu thế - Anh hông cho đâu - Khóc rồi cười vì nhờ một người - Đừng khóc nhe hãy nín đi anh thương em - Chụt Chụt Chụt 😽😽 😽"
https://www.youtube.com/watch?v=nPL1vb_6TMA