Có người gõ cửa bên ngoài, đánh vỡ bầu không khí trầm mặc ngượng ngùng, Ninh Tu Viễn cũng vừa lúc thừa dịp, tránh né câu hỏi của Kiều Nguyên.
Nhân viên phục vụ bừng tới đồ ăn hẵn còn nóng hổi, đặt ở trên mặt bàn.
"Tiên sinh, xin hỏi còn có yêu cầu gì nữa không ạ?" Quản lý đứng bên cạnh hỏi.
"Không có."
Ninh Tu Viễn gọi bốn mặn một canh, tương đối thanh đạm, hắn xới cho Kiều Nguyên một bát cơm, đặt ở trước mặt cậu, chỉ sợ đến chính bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi, sẽ có một ngày mình lại trở nên ân cần đến vậy.
Hắn đã từng khinh thường hai chữ "tình cảm" này, thậm chí còn cảm thấy nực cười, trên thế giới này, chẳng lẽ còn có thứ không mua được bằng tiền.
Hắn cảm thấy người hãm sâu vào tình yêu đều rất ngu xuẩn, mất mặt xấu hổ.
Vì thế Ninh Tu Viễn lại múc cho Kiều Nguyên một bát canh, mắt trông mong nhìn Kiều Nguyên, như cún con đang chờ chủ khích lệ, nói, "Để nguội bớt rồi hẵng uống, hiện tại vẫn còn nóng."
Nếu có thể, hắn hận không trực tiếp cầm thìa thổi nguội đút cho Kiều Nguyên, thỏa mãn tính chiếm hữu ẩn dấu trong hắn.
Kiều Nguyên không thèm để ý tới hắn.
Ninh Tu Viễn biểu tình có chút uể oải, hắn thu hồi ánh mắt, lại nhịn không được lặng lẽ nhìn Kiều Nguyên, phát hiện đối phương thật sự không muốn giao tiếp với hắn.
Ninh Tu Viễn vỗ đùi một, hoang mang đến hoảng.
Kiều Nguyên nghe thấy tiếng vang, ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"...Không có gì đâu,em cứ ăn đi." Ninh Tu Viễn giải thích.
Thật vất vả có thể ở cùng nhau như vậy, Kiều Nguyên còn một vẻ bệnh trạng suy yếu, như đang chờ đợi hắn chăm sóc cậu.
Ninh Tu Viễn muốn tìm chuyện để nói, trong tình huống bình thường, đều là người khác tìm hắn nói chuyện phiếm, cậu lại mang bộ dạng xa cách, hắn đau đầu suy tư nửa ngày, nói một câu.
"Ừ." Kiều Nguyên ứng tiếng nói.
"..." Đối phương có thể đáp lại, cũng coi như hắn đã bước được một bước lớn.
"Em ở nước ngoài có đón Tết Trung Thu không? Có thích ăn bánh nướng không? "Ninh Tu Viễn hỏi.
"Bình thường."
"Ừ."
"Nhà em có mấy người?" (Trường hợp này tại hạ xin thua:>)
"..." Kiều Nguyên khẽ biến sắc.
Ninh Tu Viễn thấy người khác nói chuyện phiếm, đều là như vậy, với trí nhớ không tồi, hắn lại nói, "Tương lai em có dự định làm gì không??"
"..." Kiều Nguyên đặt đũa xuống bàn, mắt quái dị nhìn hắn.
Không được rồi, Kiều Nguyên chỉ nhìn hắn một cái thôi, hắn đã cảm thấy đối phương cũng có ý tứ với mình.
Sự hung ác bày trước mặt người ngoài, đã tháo dỡ không còn một mảnh, chỉ là sau khi bữa cơm chiều, hắn nên lái xe đưa Kiều Nguyên về nhà.
Nếu có thể bấm dừng ngay tại khoảnh khắc này, hắn và Kiều Nguyên mới quen biết không lâu, hai người có thể tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu.
Kiều Nguyên tuy rằng lạnh nhạt với hắn, nhưng ít nhất, đối phương không cự tuyệt hắn nữa.
Lại qua mấy tháng, Kiều Nguyên đã trở thành người khác.
Vừa lúc, mấy ngày trước lễ thành hôn của Kiều Nguyên, chính là sinh nhật hai tuổi của Ninh Mặc.
Thời gian bất tri bất giác, đã qua lâu như vậy.
Ninh Tu Viễn cũng không phải thánh nhân, trong đầu hắn cũng đã toát ra những ý tưởng ti tiện, hắn nghĩ nhiều, khiến cho Kiều Nguyên chỉ thuộc về hắn, nhưng hắn càng sợ, mình sẽ quay lại con đường ngày xưa.
Hắn hiện tại còn có thể gặp Sầm Lễ vài lần, biết người này vẫn còn sống rất tốt trên thế giới này.
Kiều Nguyên nói, "Tôi ăn xong rồi."
"... Ơ. Sao nhanh vậy?"
"Anh không phải còn muốn tới bệnh viện sao?" Kiều Nguyên hỏi.
Ninh Tu Viễn cũng không nói thêm gì.
Xe đi qua một tiệm trái cây, Ninh Tu Viễn dừng xe bên ven đường, nói, "Chờ tôi một lát."
Hắn đi vào tiệm mua một ít dâu tây, bỏ vào hai túi.
Hắn nhớ rõ lúc Sầm Lễ mang thai, trên bàn có không ít trái cây, thứ khác không hề động đến, chỉ có dâu tây bị Sầm Lễ ăn hết.
Cũng khó trách, Ninh Mặc từ nhỏ đã thích ăn như vậy.
Kiều Nguyên ngồi ở ghế sau xe, một bên ghế phụ, để chống.
Hương thớm quả chín tỏa ra, Ninh Tu Viễn đưa cho Kiều Nguyên một túi vì cậu đã chờ, nói, "Tôi chọn toàn quả to đấy."
"..." Kiều Nguyên nhíu nhíu mày.
Ninh Tu Viễn thấy cậu không trả lời, đưa cho cậu.
Kiều Nguyên cũng không biết làm sao, ma xui quỷ khiến thế nào mà lấy một quả trong túi, sau đó cắn một ngụm, nước mọng ngọt thanh bao lấy đầu lưỡi, có hơi hơi chua, bất quá đã bị vị ngọt xâm lấn ngay sau đó, hương vị cũng không tệ lắm.
Kiều Nguyên cũng không biết, bản thân lại thích ăn thứ này.
Sau khi ăn xong, cậu lại cầm lấy một quả nữa.
Ninh Tu Viễn nhìn qua kính chiếu hậu, vẻ nhu hòa trên mặt càng biểu hiện rõ.Hắn đang định khởi động xe, tiếng chuông điện thoại lại vang. Bảo mẫu nói, Ninh Mặc vẫn luôn gọi đòi daddy. Tuy rằng bảo mẫu nuôi Ninh Mặc lớn lên, nhưng sau cùng vẫn không phải cha mẹ thâ sinh.
Ninh Tu Viễn quay đầu lại, nhìn qua Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên nói, "Ở đây cũng dễ bắt xe, anh cứ đến bệnh viện đi."
"Nếu không...em...đi cùng tôi đi?" Ninh Tu Viễn đề nghị.
Kiều Nguyên đang muốn cự tuyệt, Ninh Tu Viễn lại nói," Cũng không lâu đâu."
Có lẽ là Ninh Tu Viễn đã mời cậu ăn một bữa cơm, có lẽ túi dâu tây vừa rồi dâu tây rất hợp khẩu vị cậu, Kiều Nguyên do dự vài giây, nói, "Vậy thì đi nhanh lên đi."
"..." Ninh Tu Viễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn kỳ thật rất muốn để Kiều Nguyên gặp mặt Ninh Mặc.
Một đường đều rất thông suốt, không đến hai mươi phút, xe đã đến bệnh viện.
Kiều Nguyên không thsich mùi nước sát trùng ở bệnh viện, thời điểm theo Ninh Tu Viễn đi vào, sắc mặt không tốt lắm, suốt đoạn đường đi có không ít hộ sĩ nhìn chằm chằm cậu, còn bởi vì khung cảnh này, cậu cảm thấy rất quen thuộc.
Nhưng cậu chưa từng tới đây.
Khi đi qua hành lang, vừa lúc có một hộ sĩ từ phòng bệnh đi ra, nhìn thấy cậu thì mặt bị dọa cho trắng bệch, rất lâu không dám nhúc nhích.
Nắm lấy cánh tay người bên cạnh, miệng nỉ non một tiếng, "..."
Từ xa, đã nghe thấy tiếng trẻ con, Ninh Mặc không riêng gì sinh bệnh khó chịu mà còn bởi vì daddy không hiểu tâm tư khổ sở của nhóc.
Nước mắt nước mũi tèm lem, bảo mẫu vừa mới lau đi, đã lại dầm dề trên mặt.
Theo tuổi trưởng thành, Ninh Mặc cũng có chút hiểu biết, nhóc còn biết lúc khóc thì không nên để người ngoài nhìn thấy, cũng rất ra dáng mà đưa tay nhỏ nần nẫn thịt lên che mặt.
Cửa phỏng được đẩy ra, bảo mẫu dỗ dành nói, "Con xem ai tới này."
Ninh Mặc nhìn qua khe tay, thấy ở người đàn ông đứng ở cửa, "Oa" một tiếng định khóc to hơn, lại thấy người đứng phía sau Ninh Tu Viễn, nuốt tiếng khóc ngược trở về.
Ninh Mặc đột nhiên thay đổi, nâng tay xoa xoa mặt, mở to hai mắt, nhìn người kia đang đi tới, cũng không nhúc nhích.
Trên mặt còn treo nước mắt, nhưng cũng không khóc.
"..." Kiều Nguyên còn chưa tới gần nhóc, bảo bảo đã rất tự giác vươn tay ra.
Thấy Kiều Nguyên không phản ứng, nhóc tưởng người kia không nghe thấy, lại vẫy vẫy hai cánh tay béo, giọng mũi khản đặc, no đến đáng thương hề hề, "Bảo bảo.....Muốn được ôm ôm..ức.."
Ninh Tu Viễn nói, "Hôm nay nó bị bệnh, nếu không thì... em ôm nó một lúc? Nó rất nhẹ, bế cũng không tốn sức lắm đâu."
"Hu Hu..." tiếng khóc Ninh Mặc thiếu chút nữa không nhịn nổi, nghẹn ngào hai tiếng, lại nuốt ngược trở về.
Kiều Nguyên nhíu mày, nhưng cũng đi lên trước, bế Ninh Mặc lên.
Đây hẳn là lần đầu Sầm Lễ ôm Ninh Mặc, đôi mắt Ninh Tu Viễn có chút cay cay, lần sau cũng không biết là khi nào.
*****
Viễn cẩu tích cực "mời chào" quá, nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ con trai quá:)))) Xúc động muốn gớt nước mắt, đây đúng là "Đời cha ăn mặn đời con khát nước" cháu tôi nó phải tủi thân bao nhiêu đây, khát khao được ba nhỏ yêu thương, được ôm một cái thôi đó.
Cái tiêu đề là tôi tự bịa đấy:)