Say rượu không dễ chịu chút nào, sau khi tỉnh lại, hắn đã về tới nhà.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, dì Lý thấy hắn, nói," thiếu gia, tối hôm qua cậu uống quá nhiều rượu ảnh hưởng tới dạ dày, tôi đã nấu chút cháo."
"Vâng." Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, "Bữa sáng của Sầm Lễ đã chuẩn bị xong chưa?"
"..." dì Lý nghi hoặc nhìn hắn.
Ninh Tu Viễn lúc này mới hậu tri hậu giác, Sầm Lễ không còn ở đây nữa.
Tối hôm qua là bạn bè giúp hắn, thấy hắn uống say không biết trời đất, liền gọi điện thoại cho Giang Ngôn, rồi sau đó Giang Ngôn nhờ tài xế lái xe tới đón hắn.
Chuyện giữa Giang Ngôn và hắn, những người đó cơ hồ đều đã biết, còn hỏi hắn, sao lại đính hôn sớm vậy, thật sự không phù hợp với tác phong của hắn.
Dì Lý nói," Giang thiếu gia bị cậu ta hãm hại rất nhiều lần, cậu cũng đừng nhớ thương người kia nữa, hơn nữa tới cuối năm, cậu sẽ cùng Giang thiếu gia đính hôn, tối hôm qua cậu say rượu, cũng là Giang thiếu gia chăm sóc cả một đêm."
Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày.
Giang Ngôn nghe thấy động tĩnh trên lầu, đi tới khéo léo nói, "Dì Lý, chăm sóc A Viễn là việc cháu nên làm."
Cánh tay bị thương của Giang Ngôn, đã được quấn băng vải, Ninh Tu Viễn nhìn thoáng qua, hỏi, "Còn đau không?"
"Không đau." Giang Ngôn dựa gần chút," A Viễn, tối hôm qua anh làm sao vậy? Sau khi về nhà liền ôm lấy em không chịu buông tay em còn tưởng rằng anh..."
Sự tình tối hôm qua, Ninh Tu Viễn nhớ không phải rất rõ ràng, chỉ cảm thấy bản thân nghĩ tới một người rất quan trọng, đến nỗi đó là ai, trong đầu cũng một mảnh mơ hồ.
Giang Ngôn lại nói, "Đều đã nhiều ngày không tới trường học, ngày mai cùng nhau đến nhé."
"Ừ." Ninh Tu Viễn thuận miệng lên tiếng, phát hiện Giang Ngôn đã dựa vào ngực hắn, tư thế hai người quá mức ám muội.
Nhiều năm như vậy, hắn đều coi Giang Ngôn như một đứa em trai yếu ớt mà đối đãi, vốn hắn nghĩ rằng, ở với ai cũng là ở thôi, Giang gia cùng Ninh gia cũng là thế giao, Giang Ngôn quen biết với hắn đã nhiều năm, khẳng định là so với những người khác tốt hơn rất nhiều.
Nhưng nếu hai người phải làm chuyện thân mật, hắn sẽ cảm thấy quái dị.
Buổi chiều Ninh Kỳ tạt qua một chuyến, sắc mặt nghiêm nghị.
Nói vậy ông ta hẳn cũng đã biết chuyện của Sầm Lễ, mới có thể cố ý tới đây.
"Sầm Lễ đâu rồi, một người mà con cũng không giữ nổi?" Ninh Kỳ trầm giọng hỏi.
"Tôi sẽ tìm cậu ấy trở về." Ninh Tu Viễn mở miệng nói, không hề muốn nhiều lời với Ninh Kỳ.
"Trước khi sinh ra đứa bé, tốt nhất đừng để cho cậu ta chạy loạn, xảy ra sơ xuất gì, cậu ta cũng đảm đương không nổi."
"..."
Ninh Tu Viễn không đáp lại.
Hắn đột nhiên cảm thấy Sầm Lễ đơn thuần quá mức, đã biết Ninh Kỳ là người như vậy, lại có thể hoàn toàn tín nhiệm, còn coi Ninh Kỳ là người tốt, trong lòng tràn đầy tin tưởng rằng Ninh Kỳ sẽ giúp cậu rời khỏi hắn.
Sầm Lễ đã theo hắn ba năm, Ninh Kỳ không có khả năng một chút tiếng gió cũng không biết, lần trước tới cảnh cáo hắn, cũng là vì Sầm Lễ đả thương Giang Ngôn.
Đêm đó hắn trở về phòng, Sầm Lễ ngay từ đầu đã muốn giữ khoảng cách với hắn, nhưng sau đó lại biết được chân tướng, trên mặt đều là nước mắt, rốt cuộc vẫn không có nửa điểm phản kháng.
Lúc ấy nhìn tới bộ dạng của đối phương, hắn trái tim như bị ngàn dao đâm tới.
Ninh Kỳ ở lại dùng bữa tối, đến lúc này, Ninh Tu Viễn mới nhớ tới Sầm Lễ, hắn đã nhờ chuyên gia dinh dưỡng phân hóa bữa ăn cho Sầm Lễ, hiện tại hẳn là nên mang đến cho cậu.
"Tay cháu là do ai đả thương?" Ninh Kỳ hỏi Giang Ngôn.
Giang Ngôn muốn nói lại thôi, qua vài giây mới nói, "Là tự cháu không chú ý mới bị thương."
Ninh Kỳ sắc mặt âm u, trong lòng đã có đáp án.
Ninh Tu Viễn nói, "Vùng ngoại thành vừa lúc có một căn hộ, Sầm Lễ đã chuyển tới đó ở rồi."
Hắn cũng không tính để Sầm Lễ ở lại cái nhà này, nơi này có Giang Ngôn cùng dì Lý, mấy lời nói không hay, hắn cũng không muốn để Sầm Lễ nghe thấy.
Đối với Ninh Kỳ mà nói, Sầm Lễ bây giờ còn có giá trị lợi dụng, chờ đến khi cái giá trọ đó không còn, Ninh Kỳ chỉ sợ sẽ làm gì đó với cậu.
Không khí trong bữa cơm này rất nặng nề, Ninh Kỳ giao cho Giang Ngôn một ít việc, mới rời đi.
Buổi tối hắn nhận được một tin nhắn, là hắn muốn người khác tra địa chỉ nhà Sầm Lễ.