Mục lục
Truyện Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Đòe

Quần áo trên người bị mưa xối ướt nhẹp, tóc cũng bị ướt, Sầm Lễ ngồi trong xe, chờ đến khi chiếc xe khởi động máy, mới quay đầu lại nhìn.

Hàn Kham dù bị đẩy ngã trên mặt đất, cả người ướt sũng, vẻ mặt dồn dập dõi theo cậu, chỉ là tốc độ của người thường, sao vó thể so được với xe, không bao lâu, thần ảnh Hàn Kham dần dần mờ ảo rồi biến mất.

Sầm Lễ không muốn ảnh hưởng tới Hàn Kham, một con người thanh thanh bạch bạch, lại còn ưu tú như vậy, không nên đặt hết tâm tư lên người như vậy.

Cậu đã không còn tương lai.

Người ngồi bên cạnh đưa cho cậu một cái khăn lông khô, muốn cậu lau khô tóc, Sầm Lễ nhận lấy, sau một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cậu quay đầu đi, nhìn màn mưa tầm tã đánh úp lên cửa xe, hàng cây hai bên đường bị gió thôi lay động, lá rụng đầy đất, thế giới dường như lâm vào một mảnh hỗn độn, chỉ còn lại bóng tối cùng tiếng sấm sét ầm ầm.

Sầm Lễ trước kia rất không thích ngày mưa, mỗi khi nghe thấy tiếng sấm vang rền, đều chỉ muốn tìm cách trốn đi.


Hiện tại sắc mặt của cậu lại rất bình tĩnh, cậu vốn đã bị bóng tối bao phủ.

“Tiên sinh.” Thấy cậu không động đậy, người bên cạnh mở miệng nói.

Sầm Lễ lau đi nước trên người, bất quá tác dụng không lớn, nếu về đến nhà, Ninh Tu Viễn khẳng định có thể phát hiện cậu đã bị mưa xối ướt người.

Xe tiến vào trong khu căn hôn, Ninh Tu Viễn đã trở về.

Cậu mới đi tới cửa, đã bị đối phương hỏi, "Sao về muộn vậy?”

“Muốn ở lại lâu thêm chút nữa.” Sầm Lễ nói.

Ninh Tu Viễn nhăn mày, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời này của cậu.

“Quần áo cũng bị ướt rồi.” Ninh Tu Viễn nhìn hai người đứng sau Sầm Lễ nói,"Các anh đã làm những gì vậy? Để các người bảo vệ cậu ấy, kết quả bị mưa xối ướt một thân? Nếu chuyện này mà cũng không hoàn thành được, vậy thì để người khác làm.”

Hai vệ sĩ đi cùng Sầm Lễ kia, do do dự dự một lúc.

Ninh Tu Viễn hỏa khí chuyển dời đến trên người người khác, đen mặt lại nói, “Đều bị câm hết rồi sao?” Sầm Lễ môi mỏng hơi hé, nói, “Đừng trách cứ bọn họ.”

Ninh Tu Viễn sắc mặt phát trầm nói, “Trước tiên về phòng thay quần áo đi, tôi không tin mình không thể quản lý được cấp dưới.” Trong đó một người nhìn nhìn Sầm Lễ, có điểm chột dạ nói,” ở nghĩa trang cậu ấy gặp được người quen.”

“Vậy người đó là ai?” Ninh Tu Viễn hỏi.

“Không, không biết.” Người nọ nói.

Có lẽ bởi vì bị nước mưa hắt ướt người, sác mặt Sầm Lễ lộ vẻ tái nhợt.

Kỳ thật không cần hỏi, Ninh Tu Viễn trong lòng cũng đã có đáp án, nhưng Sầm Lễ lại tính toán để gạt hắn, hắn có chút bực bội, không có ai lại thích vị hôn phu của mình lén đi gặp tình cũ cả.

Thậm chí yêu cầu hôm nay muốn tới nghĩa trang, hắn đều cảm giác như là Sầm Lễ cố ý để gặp mặt Hàn Kham vậy.

Hắn cũng không biết, từ đâu mà mình lại có toan tính lớn như vậy, nhưng Sầm Lễ nửa câu giải thích cũng không có, còn đứng dậy chuẩn bị rời.

Ninh Tu Viễn kéo lấy tay Sầm Lễ nói, “Nếu không tôi để người đi theo cậu, có phải cậu sẽ trốn theo hắn luôn không?”

”Loại câu hỏi này chả có nghĩa lý gì.” Sầm Lễ nói.

“Tại sao lại không có nghĩa lý gì, trở lại ngày trước, tôi thấy cậu là lén đi gặp tình cũ, khó trách ngày hôm qua cứ đòi đi nghĩa trang mãi, còn không cho tôi đi cùng cậu.” Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, nhưng hắn cũng muốn biểu hiện ra mình đang ghen, chỉ có thể dùng giọng điệu chanh chua lải nhải mãi với người kia.

”Anh nói cái gì, thì chính là cái đó.” Hôm nay thực sự rất mệt mỏi, Sầm Lễ không muốn đôi co với Ninh Tu Viễn, đối phương đã nắm mọi chủ quyền, cứ cho là cậu phủ nhận, đối phương cũng sẽ cho rằng cậu đang giảo biện.

Sầm Lễ muốn tránh né Ninh Tu Viễn, trở về phòng tắm rửa, lại bị đối phương đẩy ngã trên sofa, trực tiếp đè lên người cậu.

Cửa vẫn đang mở, tiếng mưa rơi không ngừng truyền vào truyền vào tai.

Ninh Tu Viễn nắm hàm dưới của cậu, mạnh mẽ hôn lên, chứa chất ý tứ trừng phạt, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh ngọt.

Hai người đứng canh ngoài cửa, rất thức thời đóng cửa lại giúp họ.

Về điểm này ánh sáng mỏng manh, cũng như bị ngăn cách ở bên ngoài vậy.

Bị người khác nhìn thấy tình huống như thế, Sầm Lễ vẫn có chút muốn cười.

Ninh Tu Viễn hôm qua mới nói rằng sẽ đối xử tốt với cậu, hôm nay lại chứng nào tật nấy, kỳ thật cẩn thận ngẫm lại, Ninh Tu Viễn từng nói qua rất nhiều điều, xác thật cũng rất mẫu thuẫn với nhau.

Cánh môi tái nhợt đã có chút sắc, Sầm Lễ nhẹ giọng nói, “Về phòng đi.”

Ninh Tu Viễn đã rất lâu rồi không chạm vào Sầm Lễ, dục vọng tăng vọt tận đỉnh đầu, hắn hôn hôn cổ Sầm Lễ, một bàn tay tham nhập thò vào trong áo, “Chúng ta hình như chưa từng làm qua trên sofa.”

“...”Sầm Lễ không đáp lời.

Cửa không khóa trái, nếu có người đẩy cửa ra, sẽ chứng kiến được rõ ràng toàn bộ khung cảnh trong phòng khách.

Kỳ thật ở đâu, với cậu mà nói cũng không khác nhau lắm.

Áo trên Sầm Lễ hơi khó cởi, Ninh Tu Viễn cởi quần trước tiên, trực tiếp đặt hai chân cậu lên vai mình.

Từ trên mặt Sầm Lễ, nhìn không ra bất cứ điểm khác thường nào, Ninh Tu Viễn liền cảm thấy Sầm Lễ cũng đang động tình.

Trán toát ra lớp mồ hôi lạnh tinh mịn, trong phòng khách không bật máy sưởi, bờ ngực nóng bỏng dính tới gần, lúc trước còn bị mưa xối ướt người, ý thức của Sầm Lễ trở nên hoảng hốt.

Giống như không thể chịu đựng được, Sầm Lễ che miệng lại, không để mình phát ra âm thanh ghê tởm, Ninh Tu Viễn lấy tay cậu ra, rồi sau đó dùng dây lưng trói hai tay cậu trên đỉnh đầu, ôn nhu hôn lướt gò má cậu.

Lý trí cậu đã tỉnh táo hơn chút, cậu biết Ninh Tu Viễn muốn làm gì.

Đang nghe thấy giọng nức nở nhè nhẹ, Ninh Tu Viễn liền bế cậu từ sofa đứng lên, Sầm Lễ sắc mặt có chút thống khổ, nhưng kẻ đầu xỏ gây ra chuyện này, lại đang sung sướng phóng túng trên người cậu.

Ninh Tu Viễn thanh âm rất khàn, “Cậu là vợ tôi, trong lòng cũng chỉ có thể nghĩ tới tôi."

Ánh mắt cậu hướng về cánh cửa đóng chặt kia, cơn mưa đã ngừng, cũng không biết khung cảnh bên ngoài ra sao.

Sắc trời xám xịt, trong phòng cũng sáng đèn.

Ninh Tu Viễn không bế cậu đi tắm rửa, ôm cậu vào trong ngực hỏi, “Lưu lại bên trong, ngươi sẽ mang thai lần nữa sai?”

“...”

“Nhóc con kia quá tinh ranh, cậu sinh thêm con gái đi, con gái nói không chừng sẽ giống cậu hơn.”


”Ừ.” Sầm Lễ nói.


Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Sầm Lễ, chút tối tăm lúc trước, cũng đi theo đó mà tiêu tán, Ninh Tu Viễn cũng không nghĩ rằng hắn vừa cưỡng bách Sầm Lễ, hành động xấu xa vừa nãy, quên không còn một mảnh.


Dạ dày Sầm Lễ không tốt lắm, bữa sáng chỉ ăn chút cháo, hiện tại tuy rằng ẩn ẩn đau, cậu cũng không thấy đói lắm.


Thoả mãn qua đi, đáy lòng Ninh Tu Viễn ấm áp hẳn lên, hắn vùi đầu vào cổ Sầm Lễ, thấp giọng nói,” Sầm Lễ, tôi hình như có chút thích em.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK