Sầm Lễ từ bỏ giãy giụa, vô lực mà thừa nhận sự đụng chạm của đối phương.
Nước mắt chảy xuống mu bàn tay của Ninh Tu Viễn, hắn buông lỏng cậu ra, ngón tay vuốt ve khóe mắt đỏ của cậu.
Một động tác nhỏ của đối phương cũng làm cậu sợ hãi (, Viễn cẩu ngươi cứ đợi đó, ngày nào đó ta sẽ đứm chetme ngươi)
Sắc mặt của Ninh Tu Viễn trầm xuống, "Sợ cái gì sợ, tôi còn có thể ăn thịt cậu à?"
"..."
"Thi xong thì ngoan ngoãn ở nhà, chuyên tâm dưỡng tốt thân thể, học kỳ sau nếu cậu muốn đi hay không tôi cũng không miễn cưỡng, dù sao cậu sau này cũng sẽ tới Ninh thị làm việc, tôi cũng không để ý đến việc có bằng cấp hay không.''
Sầm Lễ biến sắc, sau học kỳ cậu nhớ rõ Bạch Thành Úc từng nói qua, ba tháng về sau bụng sẽ hiện rõ, Ninh Tu Viễn nói như vậy, rõ ràng đã biết trước, biết cậu sẽ không dám.
Thử nghĩ một người nam nhân lớn bụng, sẽ có bộ dạng như thế nào.Sầm Lễ ngữ khí mang theo khẩn cầu, "Chờ tôi tốt nghiệp, rồi sinh con cho anh sau có được không?"
"Tôi không muốn thương lượng." Ninh Tu Viễn lạnh lùng nói," đã mang thai thì phải sinh ra."
"..."
"Đi xuống ăn cơm, tôi sẽ gọi người đến dọn sau." Ninh Tu Viễn nói.
"..."
Sầm Lễ chết lặng tại chỗ, bị Ninh Tu Viễn nắm lấy cánh tay, thân thể giống như biến thành con rối của người khác, bất luận muốn àm cái gì, cũng đều không thể tự do quyết định.
Đồ ăn đã nguội lạnh, Ninh Tu Viễn nhờ dì Lý làm cho Sầm Lễ mấy món khác, trong không khí tràn ngập mùi hương của thức ăn, tay nghề dì Lý rất tốt, Sầm Lễ đột nhiên nhớ tới, khung cảnh mẹ lúi húi nấu cơm ở trong bếp.
Bởi vì đã là học sinh cao trung, mẹ dặn dò cậu phải học tập thật tốt, chỉ khi nào cậu ở nhà mẹ mới làm thức ăn mặn.Cậu nói với mẹ thành tích thi, nhiều hơn 20 điểm so với hạng nhì, trường học cũng có phát học bổng cho cậu, lúc ấy cậu đem toàn bộ tiền đưa cho mẹ.
Cậu nghĩ rằng sẽ có một ngày nào đó, cậu có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với học bổng.
Cậu cũng không giống người khác ăn chơi đua đòi,chỉ thành thật chăm chỉ học tập, chỉ có học tập mới có thể đem đến cho cậu cảm giác thỏa mãn.
Nhưng cậu sau này nên làm cái gì bây giờ?
Thấy cậu vẫn không có động tĩnh gì, Ninh Tu Viễn ở một bên lạnh lùng nói, "Muốn tôi đút cho cậu?"
"Không cần." Sầm Lễ đáp một tiếng.
Cậu bưng chén cơm lên, bữa cơm này ăn vào nhưng không biết mùi vị gì cả, Ninh Tu Viễn gắp thức ăn cho cậu, coi như là nuôi sủng vật, chờ chủ nhân bón cho, chủ nhân cho ăn bao nhiêu liền phải ăn bấy nhiêu.
Giang Ngôn ngồi một bên, thanh âm mang theo chút ủy khuất, "A Viễn sau này có con rồi, anh có phải sẽ không để ý đến em nữa đúng không?"
"Sao có thể." "Tất nhiên đứa trẻ sẽ không ở cùng một chỗ với cậu ta '' Ninh Tu Viễn không cần nghĩ ngợi nói.
Đứa trẻ là huyết mạch của Ninh gia, tất nhiên phải ở Ninh gia rồi, còn Sầm Lễ đến lúc đó thì để cậu ta ở một nơi khác, đến lúc đó sinh hoạt phí sẽ cấp đầy đủ mỗi tháng, đứa trẻ cũng không cần biết người đã sinh ra mình là một nam nhân.
Sầm Lễ đối với hắn mà nói, chính là thú vui tiêu khiển, không quá quan trọng, nhưng hắn đã quen với món đồ tiêu khiển này.
Giang Ngôn ngồi ở đối diện, thấy động tác của Sầm Lễ khựng lại một chút, sắc mặt cũng trở nên hòa hoãn hơn.
Chờ Ninh Tu Viễn có con, đến lúc đó Ninh gia cũng sẽ không yêu cầu Ninh Tu Viễn kết hôn cùng với một nữ nhân nữa, Giang gia cùng Ninh gia lại là hai nhà kết giao thân thiết, Ninh Tu Viễn so với cậu ta lớn hơn vài tháng, lúc trước hai nhà còn có giao ước,nếu cậu ta là nữ thì hai nhà sẽ kết thông gia. (Ối giào ơi, có đứa nằm mơ giữa ban ngày)
Bất quá cái này cũng không quan trọng, vì Ninh Kỳ cũng tương đối nuông chiều cậu ta. .
Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!
Ninh Tu Viễn lại gắp thêm đồ ăn cho Sầm Lễ nói, "Ăn nhiều một chút."
"..." Sầm Lễ buông chén đũa xuống, nói, "Ninh Tu Viễn anh cho tôi là cái gì?"
Vấn đề này, khiến Ninh Tu Viễn sầm mặt xuống, hắn rất ít khi cẩn thận mà suy xét về mối quan hệ của mình với Sầm Lễ, không tính là bạn bè, cũng không tính là người yêu, chắc là người tình đi.
Ninh Tu Viễn nhăn mày, "Đột nhiên hỏi cái này làm cái gì?"
Sầm Lễ cười nhạt, lại nhìn không ra một tia cao hứng nào, cậu nói," mỗi người, sinh ra đều có quyền tự do bình đẳng, tôi cũng đâu phải nô lệ của anh.''
Nghe thấy lời này, Ninh Tu Viễn trên mặt mang theo chút tức giận, "Cậu lấy cái gì cùng tôi đòi bình đẳng?"
"Bị câm hả?" Ninh Tu Viễn kéo vạt áo của Sầm Lễ, Sầm Lễ cũng chỉ là một sinh viên nghèo, có tư cách gì mà nói với hắn lời này.
Lý thẩm biết rõ tính tình của Ninh Tu Viễn, tiến lên khuyên," thiếu gia ngài cũng đừng cùng cậu ấy chấp nhặt, nếu không ăn, đồ ăn sẽ nguội mất."
Sầm Lễ hơi mím môi, quay đầu ra chỗ khác, không muốn nhìn đến Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn buông vạt áo cậu ra, thấp giọng nói, "Ăn hết bát cơm này đi, đừng để đứa bé bị đói"
Tất cả những thứ liên quan đến Ninh Tu Viễn, đều làm cậu chán ghét.
Khi mang thai thì không được ở chung phòng, khó có được một hôm Ninh Tu Viễn không chạm vào cậu, ăn cơm xong, Giang Ngôn không cẩn thận bị vấp ngã, Ninh Tu Viễn liền cùng cậu ta đi bệnh viện.
Điện thoại đặt bên mép giường, màn hình phát sáng, trong bóng tối xuất hiện thêm một tia sáng mờ.
Đã tới bệnh viện thăm mẹ, nói về tình hình học tập của cậu ở trường, mẹ có vẻ rất vui. Sầm Lễ cẩn thận nghĩ, đã mấy năm, đó khoảng thời gian mà cậu thực sự hạnh phúc.
Bắt đầu từ năm cuối cao trung, cuộc sống của cậu đã bị đảo lộn.
Ngày hôm sau Ninh Tu Viễn lái xe đưa cậu tới cổng trường, Sầm Lễ đi tới khu phụ cận dạy học, có lẽ là bởi vì vào tiết, trên đường không bao nhiêu mấy người.
Cậu rất ít khi chủ động trốn học, cậu trực tiếp đi ra cổng trường, sau đó ở ven đường bắt một chiếc taxi, không muốn lãng phí thời gian đợi xe buýt.
Bụng hơn ba tháng mới lộ rõ, có thể giấu tới khi nào thì giấu, dù sao cậu đã sớm tính toán, mỗi ngày bình tĩnh, sẽ sớm có ngày bùng nổ.
Sầm Lễ nói bác tài đi đến bệnh viện, trong khoảng thời gian này Ninh Tu Viễn cưỡng bách cậu ăn rất nhiều đồ bổ, thân thể so với trước kia có vẻ tốt hơn chút.Sầm Lễ tìm được Bạch Thành Úc ở văn phòng của anh ta, đối phương nhìn thấy cậu thì có chút kinh ngạc.
"Hôm nay không có tiết sao?" Bạch Thành Úc hỏi.
"Bác sĩ Bạch, tôi biết chính mình đã gây rất nhiều rắc rối đến cho anh, cầu xin anh giúp tôi thêm một lần cuối cùng."
Bạch Thành Úc cũng đoán trước được tình hình,anh khó xử nói," không phải tôi không muốn giúp cậu, cơ thể nam nhân, có khác biệt rất lớn với tính chất cơ thể phụ nữ.
"Hiện tại có thể an bài giải phẫu sao?"
Bạch Thành Úc rời bàn làm việc, đi lên rót cho Sầm Lễ một cốc nước ấm, nói," lần trước đã rất mạo hiểm, nếu phẫu thuật thêm lần nữa, sợ là cậu sẽ......"
Sầm Lễ không muốn nghe lời anh nói, lại hỏi," bác sĩ Bạch, hôm nay có thể an bài giải phẫu sao? Nếu không thể, có thể nói trước cho tôi biết thời gian cụ thể không? Tôi có thể chờ.''
"Tôi là bác sĩ, chỉ có thể cứu bệnh nhân." Bạch Thành Úc lại đưa cốc nước ấm cho Sầm Lễ, nhưng Sầm Lễ không nhận lấy, "Nếu xảy ra việc ngoài ý muốn, tôi ở bệnh viện cũng không thể báo cáo kết quả công tác."
Bạch Thành Úc không nói thẳng ra, nhưng Sầm Lễ đại khái cũng lý giải được ý tứ trong lời nói của anh.
"Sầm Lễ, đứa nhỏ này cậu chỉ có lựa chọn duy nhất là sinh nó ra, vì thế hắn có thể đối xử với cậu tốt hơn chút, ít nhất là vì đứa nhỏ.''
Cốc nước mới nhận đến tay, liền rơi xuống mặt đất phát ra tiếng vỡ chói tai.
*****************************
Da fuss????? Mé càng làm càng ức chế, có ngày tức phọt máu ra mất.Đẽ mỉ thằng cha Viễn cẩu, teo nguyền mi ảy chẻ suốt đờiiiiiiii
Con Cheng mỗi lần nó edit là một lần nó nguyền rủa nhân vật =.=