Mục lục
Truyện Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Đòe

Qua hồi lâu, sấm sét bên ngoài mới giảm tần xuất, Kiều Nguyên hình như đã ngủ rồi, vốn trong khoảng thời gian này, cậu rất dễ mệt mỏi.

Kiều Nguyên hơi nhíu mày, như gặp phải ác mộng, Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng vỗ về Kiều Nguyên, nhỏ giọng dỗ dành nói, "Đừng sợ, anh ở đây."

Kiều Nguyên đột nhiên đẩy hắn ra, Ninh Tu Viễn cho rằng đối phương đã tỉnh lại.

Kiều Nguyên đang lẩm bẩm nói gì đó,"..."

Có đôi khi thứ trói buộ cậu, giống như dây leo không ngừng vươn cành quấn chặt lấy cậu.

Nghe thấy tiếng Kiều Nguyên, cả người Ninh Tu Viễn trở nên cứng đờ.


Hắn thường xuyên hạn chế số lần cho Sầm Lễ đến bệnh viện, bởi vì sợ không tìm thấy Sầm Lễ, huống hồ, đây cũng là một thủ đoạn để hắn uy hiếp cậu, mỗi lần đối phương cầu xin hắn, cho dù cậu có ương nhạnh cứng đầu ra sao, cũng sẽ tìm mọi cách làm cho hắn vui vẻ.

Ninh Tu Viễn ôm Kiều Nguyên vào lòng, nhìn người này, rốt cuộc vẫn không nói nên lời.

Một đêm này, Ninh Tu Viễn đều không vào sâu giấc được, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện tồi tệ, không thể nào cãi lại, hắn thậm chí còn không chừa lại cho bản thân một con đường lui, thế cho nên hiện tại.... Hắn thường xuyên bị quá khứ dày vò.

Phải làm sao... mới có thể bù đắp lại?

Vấn đề này, chính bản thân Ninh Tu Viễn cũng không tìm ra đáp án, cho dù ấn tượng của Kiều Nguyên đối với hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp, mối quan hệ giữ hai người bọn họ, vẫn sẽ là bom hẹn giờ, thời thời khắc khắc khiến hắn không thể yên tâm nổi.

Lần này Ninh Tu Viễn ngoan ngoãn hơn, sớm rời giường, tránh cho Kiều Nguyên thấy hắn khó chịu, sau đó nhờ trợ lý mua đồ ăn mang tới.

8 giờ sáng, Kiều Nguyên tỉnh lại, về sinh cá nhân xong rồi rời phòng, nhìn người đàn ông đang ngồi ở phòng khách, ấy thế mà vẫn chưa chịu đi.

Mắt thấy sắc mặt Kiều Nguyên thay đổi, Ninh Tu Viễn lấy lòng nói, "Vừa gọi đồ tới, em hãy ăn chút đi."

"... Ăn xong bữa sáng anh sẽ đi ngay."

Tối hôm qua sấm sét ầm ầm cái người cuộn tròn ở trong lòng hắn, đã lập tức trở mặt không nhận người.

Trên bàn cơm, hai người lặng im không nói gì, toàn bộ quá trình Kiều Nguyên vẫn lạnh mặt, Ninh Tu Viễn vẫn luôn quan sát sắc mặt đối phương, muốn tìm chút đề tài thsich hợp để làm giảm bầu không khí căng thẳng.

Kiều Nguyên không lên tiếng.

"Tôi thấy gần đây em rất bận, thừa dịp được nghỉ ngơi hai ngày hãy thư giãn, nếu không muốn xem phim, vậy chúng ta đi chỗ khác chơi? "

Vẫn không có ai để ý đến hắn.

"Tôi cảm thấy bạn gái của em không thích... Có phải cô ta đã sớm có người khác bên ngoài rồi không?"

Kiều Nguyên ngẩng đầu nhìn hắn, "Không muốn ăn sáng, lập tức cút."

Ninh Tu Viễn "..."

Kiều Nguyên đối xử với hắn tuyệt tình quá đi.

Ninh Tu Viễn ủy khuất nhìn nhìn Kiều Nguyên, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Ninh Tu Viễn còn đang suy tư, muốn tìm lý do để được ở lại.

Kiều Nguyên trực tiếp nói với hắn, "Tự tiện xông vào nhà người khác là phạm pháp, nếu anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Tôi không có..." Ninh Tu Viễn biện giải một câu.

"Cho nên, anh muốn ở đây tới khi nào? Tôi cũng không có nghĩa vụ phải thu lưu anh."

"Kiều Nguyên, em đừng đối xử với tôi như vậy mà." Thật sự quá lạnh nhạt, tốt xấu gì hai người cũng từng có vài lần tiếp xúc, hiện tại Kiều Nguyên đối xử với hắn, thật sự hắn so với người ngoài còn không bằng.

Kiều Nguyên khẽ cười, "Giữ anh lại một đêm, anh thật sự cho mình không phải người ngoài nữa?"

"..." Có hơi thế thật.

"Ninh Tu Viễn, có mấy lười tôi muốn nói rõ với anh, cho dù vấn đề tình cảm giữa tôi và Diệp Mân xảy ra chuyện, nhưng cũng không đến lượt anh quan tâm."

"Chút ơn huệ này, anh vẫn nên giữ lại cho người khác đi."

Ninh Tu Viễn trái tim lỡ nhịp, hắn như rơi xuống đáy vực sâu thẳm, không còn nghi ngờ gì nữa Kiều Nguyên là trực tiếp nói cho hắn biết, giữa hai người họ, sẽ không có khả năng.

Giọng Ninh Tu Viễn khàn khàn nói," Không phải em... rất thích Ninh Mặc sao?"

Một câu, hoàn toàn phủ nhận hắn.

Kiều Nguyên ngày thường không tính là người nhẫn tâm, cũng không biết vì sao, trước mặt Ninh Tu Viên, bản thân lại rất dứt khoát.

Trên cánh tay người kia, vẫn còn vết máu hôm qua cậu cào ra, Kiều Nguyên nhíu nhíu mày, Ninh Tu Viễn tuy rằng rất phiền phức, nhưng cho tới bây giờ, cũng không chưa từng làm hại đến cậu.

Nhìn người đàn ông trước mặt gục đầu xuống, một bộ dạng uể oải u buồn, Kiều Nguyên nói, "Gần đây cảm xúc của tôi không ổn định, anh đi nhanh chút, nếu có rảnh, tôi sẽ đến thăm Ninh Mặc."

Tuy rằng chỉ là một câu nói khách sáo bình thường, Ninh Tu Viễn nghe vào vẫn thấy trái tim rung rinh.


Vẻ mặt Ninh Tu Viễn mang theo chút vui sướng, nói," Tôi biết em sẽ không ghét tôi mà."


"..." Chút mềm lòng này của Kiều Nguyên, hoàn toàn không còn nữa.


*****


Tôi cừi ẻ con rể Viễn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK