Lúc trước hắn đã từng nói với Sầm Lễ, Hàn Kham không phải người tốt lành gì, hiện tại hắn quả thật đã nói trúng.
Ninh Tu Viễn rất vui sướng khi người gặp họa, nhưng hắn nghĩ, đối tượng Kiều Nguyên muốn kết hôn, cũng không phải Hàn kham, thì hắn tranh giành cái gì với Hàn Kham đây?
Hắn dập tắt nửa điếu thuốc trong tay, tay nắm thành quyền, một quyền nện lên tường bê tông, mu bàn tay chảy máu, từ trước đến nay hắn ra tay đối phu với kẻ khác, không chút lưu tình, đối với bản thân, cũng coi như có chút giảm nhẹ sức lực.
Ninh Tu Viễn vẫn không cảm thấy hả giận.
Làm như vậy, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì, quá khứ đều đã qua đi, hắn không có khả năng lại ôm Kiều Nguyên về, nhốt ở trong nhà, nếu có thể ở bên nhau, hắn muốn Kiều Nguyên cũng thích hắn.
Có khả năng sao?
Ninh Tu Viễn than thở một hơi, đứng dậy nhặt tàn thuốc vừa vứt xuống đất lên, ném vào thùng rác bên cạnh bông hoa.
Lúc trước có bao nhiêu cao ngạo tự đại, hiện tại một mình đêm khuya chật vật bấy nhiêu.
Ninh Tu Viễn thậm chí còn muốn hử đi tìm thầy bói, tính xem nhân duyên đời này của hắn, rốt cuộc có thể viên mãn hay không, nhưng hắn không dám, hắn sắp chia tay người nói cho hắn biết đáp án phủ định, đến cuộc sống tương lai sau này hắn cũng không dám nghĩ.
Chỉ khi nào hắn nắm chắc được toàn bộ, mới dám đi hỏi người khác, tựa như lúc trước hắn không dám hỏi Sầm Lễ, có chút tình cảm nào với hắn hay không.
Hàn Kham đã rời đi, thanh niên nhu nhược ngã trên mặt đất, mãi một lúc sau mới đứng lên.
Dư Giản bịt lại miệng vết thương trên cánh tay, bàn tay cứ thế bị nhuốm đầy máu.
Cậu hiện tại cũng không dám về nhà, lẳng lặng ngồi trên ghế dài ngoài bệnh viện, chờ miệng vết thương khép lại.
Ban đêm không khí có chút lạnh cả người, cậu rất mệt mỏi, cuộn người lại trên băng ghế.
Cậu hơi ngẩng đầu, nhìn theo hướng Hàn Kham vừa rời đi, trong tầm mắt chỉ còn lại bóng đêm.
- --------
Thật không ổn, anh không có bất cứ mảnh vải nào để che cơ thể lại.
Anh không biết mình đã làm gì khiến cho Kiều Ngạn, ngày đó Kiều Ngạn nhìn anh rồi đè sát anh bên cạnh bàn.
Không đợi anh mở miệng, Kiều Ngạn lập tức cởi bỏ chiếc áo ngoại cỡ không phù hợp với anh ra, làn da lõa lồ kín mít những dấu hôn ái muội, mới cũ xếp chồng lên nhau, thoạt nhìn hết sức dâm đãng.
Kiều Ngạn vùi đầu bên cổ anh, đầu tóc mềm mại, cọ anh có chút ngứa, anh nghiêng đầu sang một bên.
"Em dám câu dẫn người khác, em không muốn tôi sao?" Kiều Ngạn hỏi hắn.
"Tôi không có ý tứ đó mà." Bạch Thành Úc cũng không rõ ràng lắm, từ khi nào mà anh đi câu dẫn người khác.
Áo ngủ vắt vẻo ở khuỷa tay, Kiều Ngạn chậm rãi chói hai tay Bạch Thành Úc sau lưng.
Người Bạch Thành Úc run lên,"... Đừng trói tôi."
Kiều Ngạn hôn lên mặt anh, dịu dàng nói, "Em hông thích?"
Bạch Thành Úc gật gật đầu.
Rồi sau đó, Kiều Ngạn buộc thắt dây vải thành nút chết.
"Học trưởng, anh biết mà, tôi không thích anh nhùn người khác, vì sao còn muốn chọc tức tôi, hửm?" Nghe Kiều Ngạn nói, cứ như anh là vật sở hữu của hắn vậy.
Bạch Thành Úc cắn cắn môi, nhất thời hết đường chối cãi.
Đột nhiên, miệng khẽ rên thành tiếng, phía sau lưng dựa trên mặt bàn, anh chỉ muốn cử động một chút.
Bả vai bị cắn ra dấu răng, Kiều Ngạn cánh môi dính máu đỏ tươi rất yêu dã, nhìn bộ dáng của hắn, cực kỳ giống mãnh thú sắp nhào lên xé nát anh.
"Tôi cũng không thể nào, cả đời sẽ chỉ nhìn mình cậu, chẳng lẽ, tôi không thể giao tiếp với người khác sao?" Bạch Thành Úc giải thích nói.
Kiều Ngạn không nói gì, chỉ nhìn anh.
Bạch Thành Úc cho rằng, lời mình nói rất có tác dụng, lại nói, "Ra cửa thì sẽ gặp người, đi trung tâm thương mại, cũng sẽ phải giao tiếp với khách hàng, nếu bị bệnh, đến bệnh viện, sẽ phải gặp hộ sĩ và bác sĩ."
"Cậu không thể coi một chuyện thường tình, nghĩ đến hướng cực đoan như vậy."
Kiều Ngạn nhẹ nhàng cười cười, "Còn rất giảo biện."
Bạch Thành Úc hé môi, tựa hồ muốn nói gì đó, Kiều Ngạn lại không muốn nghe anh nói.
Bạch Thành Úc cảm nhận được, nửa người dưới anh không mặc gì, chân đặt trên vai Kiều Ngạn.
Ngón chân anh căng chặt, toàn thân dường như đang run rẩy.
Bị ép sát vào vách tường, chỉ nghe thấy trong phòng, quanh quẩn tiếng nước nhóp nhép ái muội, eo bị người kia bóp chặt, không cần nghĩ cũng biết, đã in thành dấu vết.
Cốc thủy tinh rơi xuống sàn, không được được trọng lượng hai người hộ, vỡ tan tành.
Sau vai Bạch Thành Úc, bị cắn ra vết rất sâu.
Kiều Ngạn dừng động tác, bế anh đặt lên mặt bàn, nhìn anh thống khổ nhíu mày, giọng nói nhu hòa hỏi anh, "Đau không em?"
"..." Bạch Thành Úc cắn chặt môi, không mở miệng.
Kiều Ngạn nhặt lấy một mảnh vỡ nhỏ, cũng tự rạch một nhát lên vai mình.
Bạch Thành Úc ngây ngẩn ra nhìn miệng vết thương đang chảy máu, chảy xuống cẳng chân anh, thân thể anh, lấy tư thế văn vẹo, bị Kiều Ngạn ôm vào trong ngực.
Ánh mắt anh nhìn Kiều Ngạn, đều chỉ còn kinh sợ.
*****
Về xưng hô giữa Kiều Ngạn và Bạch Thành Úc, chỉ khi nào Ngạn điên gọi "Học trưởng" thì mới đổi thôi nhó, còn lại cứ "Tôi-em" cho hỏny