Rõ ràng khoảng thời gian trước, bọn họ ở chung cũng coi như hòa hợp, Kiều Nguyên còn theo hắn đến bệnh viện thăm Ninh Mặc.
Ninh Tu Viễn như một con thú bị thuần phục, thoạt nhìn thì hung mãnh vô cùng, trên thực tế, đứng trước mặt người thân cận, đã sớm buông bỏ móng vuốt sắc nhọn.
Hắn không nói một lời, nâng mắt lên nhìn Kiều Nguyên, phát hiện đối phương thật sự rất tức giận, gương mặt trắng nõn ửng hồng, thấp giọng dỗ dành nói, "Đừng tức giận, tôi đưa em về nhà xong sẽ đi ngay."
Kiều Nguyên nghiêng đầu về phía cửa sổ xe, không muốn nhiều lời với hắn.
Ninh Tu Viễn cảm thấy có chút cô đơn, hắn mím mím môi, tựa hồ muốn nói gì đó, rồi lại nghĩ tới thái độ dọc đường đi của Kiều Nguyên, sau đó ngậm miệng, hơi mở cửa sổ xe, cho thoáng khí.
Lúc chạng vạng, thời tiết đã không còn cái nóng nực của ban ngày, hoàng hôn ánh chiều tà, rưới lên màu nắng ấm trên khuôn mặt Kiều Nguyên.
Ninh Tu Viễn thừa dịp đứng đợi đèn đỏ liếc sang nhìn, hắn rất mối độc chiếm người trước mắt này, làm cho cuộc sống của người ấy, nơi chốn đều tràn ngập dấu vết của hắn.
Nhưng hiện tại nghĩ lại cũng thôi.
Khả ngộ bất khả cầu, hắn từ lúc bắt đầu, đã bị loại trừ.
可遇不可求: Khả ngộ bất khả cầu
遇: cơ hội gặp gỡ, 求: cưỡng cầu, miễn cưỡng
Ý nghĩa: Đối với bất cứ điều gì đẹp đẽ trên đời, ta chỉ có thể chờ đợi. Ta nên biết nắm bắt cơ hội khi nó đến, chữ đừng quá gượng ép cưỡng cầu, nếu không đến cuối cùng cũng chỉ mất đi.
Ninh Tu Viễn dừng xe trước tiểu khu nhà Kiều Nguyên, Kiều Nguyên thích ở nơi xa hoa náo nhiệt, không quá thích ở nơi quá ít người.
Có một gia đình đi ra ngoài mua đồ ăn trở về, trong tay cầm theo túi đựng cá, lúc đi qua Kiều Nguyên, mùi tanh sộc lên, Kiều Nguyên ngửi thấy mùi tanh cổ họng như muốn trào ra thứ gì đó.
Cậu vội vàng chạy đến thùng rác bên cạnh, khó chịu nôn khan, Ninh Tu Viễn lấy một chai nước trong xe đưa cho cậu, "Xúc miệng đi em."
Kiều Nguyên hiện tại cũng không rảnh quan tâm đến hắn, xúc miệng vài lần, vị ghê tởm trong cổ họng, mới vơi đi một chút.
Ninh Tu Viễn đỡ lấy vai cậu, hỏi, "Ổn hơn chưa? Hay tôi đưa em tới bệnh viện kiểm tra một lượt nhé."
Kiều Nguyên nhíu mày, "Không cần."
Thấy hắn còn không đi, Kiều Nguyên đẩy hắn ra, lại nói,"Tôi về đến nhà rồi."
"Nhìn tình trạng sức khỏe của em bây giờ, tôi cũng không yên tâm để em một mình." Ninh Tu Viễn nói.
"..." Kiều Nguyên chưa bao giờ gặp được người nào mặt dày vô sỉ như thế.
Cậu đi một bước, Ninh Tu Viễn cũng đi một bước, cậu ấn thang máy, Ninh Tu Viễn cũng đi theo, thời điểm mở cửa, Ninh Tu Viễn còn đứng nhìn cậu tìm chìa khóa nhà để mở cửa.
"Ninh Tu Viễn, anh định theo tới khi nào?" Kiều Nguyên cũng không hề lịch sử gọi Ninh tổng nữa.
"Tôi chỉ muốn chăm sóc cho em thôi."
"Tôi đã nói không cần, anh còn muốn tôi nhác lại bao lần nữa? Anh là bị điếc không nghe thấy sao? Tôi bảo anh cút, anh có nghe hiểu khong vậy?" Kiều Nguyên nói.
Kiều Nguyên tức lắm rồi, chưa bao giờ lớn tiếng với người khác như thế.
Cậu là một người rất văn nhã, từ trước đến nay đều chú ý có chừng mực, lời nói thuyết phục đối phương, nhưng Ninh Tu Viễn lần lượt phá vỡ giới hạn của cậu
"Em sao vậy?" Ninh Tu Viễn thấy cậu dựa người lên cửa, sốt ruột hỏi.
Kiều Nguyên mặt đỏ bừng, ho mấy lần, nhất thời, mơ hồ không rõ hình ảnh hiện lên trong đầy, trước mắt tràn đầy sắc đỏ rực.
Ánh mắt Kiều Nguyên cũng càng lúc cang ướt át, như sắp hỏng đến nơi, cào rách tay Ninh Tu Viễn.
Cậu đột nhiên cảm thấy rất đau, cơn đau đến che trời lấp đất, như có con dao không ngừng đâm xiên cậu, người trước mắt không muốn buông tha cho cậu, giờ phút này thật yếu ớt như con thú nhỏ chỉ muốn cuộn mình nằm trong góc, một mình liếm láp miệng vết thương.
Tình trạng này, chỉ khi nào không kiểm xoáy được cảm xúc, mới có thể xuất hiện.
Ninh Tu Viễn đẩy cửa, rút ra chìa khóa ra rồi lại đóng lại, đem Kiều Nguyên ôm trong lòng, cầm lấy giấy lau mồ hôi giúp Kiều Nguyên.
Chất lỏng ấp ám chảy dọc theo khóe nắt, đáp lại trên cánh tay Ninh Tu Viễn, không biết từ khi nào, trên mặt cậu dàn giụa nước mắt.
Cả người Kiều Nguyên, run lẩy bẩy, Ninh Tu Viễn ôm cậu nói,"Anh đưa em tới bệnh viện."
...Không đi.
Có thứ gì đó, đã cắm rễ sâu trong trí nhớ, lý do vì sao phải tới bệnh viện, lý do kia, cực độ xấu hổ và tủi nhục, trở thành ác mộng của cậu, chỉ là sua khi tỉnh lại, cậu đã quên không còn nhớ gì nữa.
Mọi người, đều đối nghịch cậu, bất luận là trên bàn cơm, cậu vẫn cực kỳ mệt mỏi, muốn mơ tưởng được yên tĩnh một lúc thôi cũng không được.
Một người không nhiễm hạt bụi trần nào, lại giống như kỹ nữ mà trầm luân trong dục vọng.
Tính tình Kiều Nguyên có chút lạnh lùng, ngày thường cũng rất hời hợt khi giao tiếp với người khác, sẽ không chủ động kết bạn kết bè, cậu cũng không rõ lắm, những thứ hình ảnh mơ hồ đó, là do cậu phán đoán, vẫn nên cho qua đi.
Ai lại hận cậu tới vậy? Mới có thể đạp cậu xuống vũng bùn lầy, nhẫn tâm mà dày xéo cậu.
*****