Nghĩ theo chiều hướng tích cực, cũng coi như thứ Kiều Nguyên đưa cho hắn là tốt nhất, tuy rằng đối phương muốn phân rõ ranh giới với hắn.
Lúc trước hắn cũng chỉ coi Sầm Lễ không khác gì một trai bao gọi là đến đuổi là đi, bởi vì mắc nợ hắn, cho nên dùng phương thức khác để trả ơn cũng là điều rất bình thường.
Ninh Tu Viễn nhặt túi đựng đồ chơi trước cửa hàng lên, nhân viên cửa hàng thấy tay hắn bị thương, hỏi, "Tiên sinh, ngài có cần xử lý qua miệng vết thương chút không?"
Máu chảy dọc theo cánh tay hắn, Ninh Tu Viễn nhìn qua miệng vết thương, chỉ tùy tiện lau đi một chút, cùng không thèm để ý tới nữa.
So với thương tích bình thường này, càng khiến hắn để hơn chính là Kiều Nguyên vừa rồi.
Trong miệng hắn mặc niệm hai chữ này.
Nếu Kiều Nguyên thật sự là Sầm Lễ, mất hết kí ức dĩ vãng, vậy bọn họ cũng có thể làm lại một lần nữa, nhưng đối phương chỉ coi hắn như một người xa lạ, không có chút ấn tượng tốt đẹp nào về hắn. Hắn thường xuyên nghĩ đến, Sầm Lễ trước kia dịu dàng trò chuyện với hắn, từ trong vầng sáng bước ra, mỉm cười dịu dàng, so với bộ dáng co quắp bất an khi bị hắn tra hỏi khác xa.
Có mấy thiếu niên đạp xe đạp lướt qua hắn, trên người khoác đồng phục học sinh xanh trắng đan xen, áo khoác tung bay phía sau, bọn họ đang vui cười nói về chuyện học hành ở lớp ngày hôm nay, trên mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn của tuổi mới lớn. Gió nhẹ nhàng thổi qua mặt hắn, mang theo chút khói bụi trên đường, Ninh Tu Viễn cảm giác hai mắt mình như bị bụi bay vào cay mắt, rất vô vọng.
Ninh Tu Viễn lái xe trở về nhà, trong nhà đã sáng đèn, mỗi khi Ninh Mặc chạy tới, nãi thanh nãi khí gọi daddy, hắn mới có thể cảm nhận nơi đây là nhà.
"Tiểu Mặc." Ninh Tu Viễn đi vào trong nhà nói.
Thời tiết dần nóng lến, Ninh Mặc ham chơi, hôm nay thừa dịp bảo mẫu không chú ý, chạy tới khu nhà kính trồng hoa, trên mặt bị muỗi đốt không biết bao nhiêu nốt, đã được bảo mẫu bôi thuốc nhưng vẫn ngứa, nhóc con kia không chịu nổi ngứa cứ luôn thò tay lên mặt gãi, nhưng móng tay đã được cắt gọn đi, gãi cũng không có tác dụng.
Ninh Mặc khó chịu nhưng không khóc, nghe thấy tiếng Ninh Tu Viễn gọi, rất nhanh chạy ra ngoài.
Ninh Mặc phùng má với với Ninh Tu Viễn, "Daddy~~"
Ninh Tu Viễn bế bảo bảo lên, hỏi," Sao lại xấu trai thế này?" =]]]]]]]]
"Không được khóc."
Ninh Mặc hừ hừ tiếng, rất thức thời nuốt ngược lại mấy lời muốn nói, mắt to tròn, nhưng miệng nhỏ lại cứ chu ra một bộ dáng đang rất không vui muốn hỏi gì đó.
Ninh Tu Viễn cầm món đồ chơi đưa đến trước mặt Ninh Mặc, "Daddy mua đồ chơi cho còn này."
"Hư... Hư....." Ninh Mặc lại hừ hừ hai tiếng.
Bảo bảo hiện tại không có tâm tình chơi đồ chơi, bắt lấy tay Ninh Tu Viễn đặt lên nốt muỗi đốt, "......Daddy~~"
Ninh Tu-mới bị người dùng tiến tống cổ đi-Viễn, về nhà lại trở thảnh bảo mẫu chăm con..
"Không được gãi." Ninh Tu Viễn trầm mặt nói.
Này cũng không được, kia cũng không được, Ninh Mặc không cao hứng, nhóc con giãy giụa hai chân, muốn Ninh Tu Viễn thả nó xuống, không cẩn thận đụng phải cánh tay bị thương của Ninh Tu Viễn.
Máu dính vào áo Cậu Bé Bọt Biển đáng yêu của nhóc, Ninh Mặc giật mình, "Oa" một tiếng lập tức khóc.
"Oa.... áo..áo...bị bẩn rồi......" Ninh Mặc khóc thật sự rất thương tâm, đây là chiếc áo nhóc thích nhất, cam cam vàng vàng, các bạn ở chỗ khác, cũng là lần đầu được thấy.
Ninh Tu Viễn còn tưởng rằng Ninh Mặc nhìn thấy vết thương trên tay hắn, lo lắng khóc lên, kết quả nghe thấy lời nhóc nói, thiếu chút nữa nghẹn chết.
"Con là cái đồ không có lương tâm." Ninh Tu Viễn để Ninh Mặc đứng xuống.
Ninh Mặc ngồi bệt trên mặt sàn nhà, đắm chìm trong thế giới bi thương của nhóc không cách nào kiềm chế nổi. Nhóc không có mẹ, còn bị daddy nói là nhặt về từ bên ngoài, hôm nay còn làm bẩn cái áo nhóc thích nhất, lần sau nhóc đi ra ngoài chơi, khẳng định sẽ bị các bạn xem thường.
Người hầu đã cầm hòm thuốc tới, Ninh Tu Viễn dặn, "Cô cứ trông thằng nhóc kia đi, tôi tự xử lý được."
Ninh Tu Viễn đặt hòm sơ cứu lên bàn trà, đơn giản xử lý miệng vết thương, cũng không quá sâu, còn không bằng Sầm Lễ trước kia tự cắt cổ tay.
Cậu ra tay rất tàn nhẫn, may mắn trước đó hắn đã gọi Bạch Thành Úc tới, bằng không chờ đến lúc phà hiện rất, tất cả đều đã muộn.
Sự thống khổ trong hắn cũng không vơi đi theo thời gian, ngược lại càng bám lấy hắn chuyện Sầm Lễ đã không còn nữa, hắn mù mờ chống trụ ngày qua ngày, còn không phân biệt rõ là ngày hay đang mơ. ngôn tình hoàn
Bảo mẫu ngồi xổm xuống, "Tiểu thiếu gia, đừng khóc, tôi sẽ giặt sạch sẽ áo cho cậu."
"Hu Hu...còn, còn mẹ...."Ninh Mặc hỏi.
"..." Bảo mẫu không trả lời.
Thấy bảo mẫu không nói gì, Ninh Mặc khóc càng to hơn.
Bảo mẫu liếc qua Ninh Tu Viễn đang ngồi kia, hắn đã xử lý vết thương cũng không sai biệt lắm, hắn đứng dậy, cầm đồ chơi nhét vào trong tay bé con, "Đừng khóc."
"Con không cần.... Con muốn mẹ... "Ninh Mặc trực tiếp ném đồ chơi đi.
Ninh Tu Viễn đen mặt, "Không cần thì daddy ném đi nhé."
"..." Ninh Mặc rất khổ sở, tâm tư của bảo bảo daddy một chút cũng không thấu hiểu.
Ninh Tu Viễn thở dài một hơi, ngồi xổm xuống nói, "Ninh Mặc, nếu con còn khóc nữa, daddy sẽ không thích con đâu."
''...'' tiếng khóc của Ninh Mặc, lúc này mới dừng, "Con ghét daddy."
Ninh Tu Viễn nhăn mi, từng câu từng chữ đếm, "Thích ba nhỏ."
"Con có thích ba nhỏ không nào??"
"Thích ba nhỏ." Ninh Tu Viễn lại nói.
"...'' Ninh Mặc ngừng khóc, lắc lư chân nhỏ, đứng dậy, rất tự giác dùng ống tay áo lau nước mắt.
"Nói cùng daddy nào, thích ba nhỏ." Ninh Tu Viễn nhắc lại.
Ninh Mặc lau khô nước mắt trên mặt, nhặt Thomas xe lửa nhỏ bị vứt lên, ôm trong người vui vẻ chơi tiếp, đã quên mất vừa rồi nhóc vì sao lại khóc.