"Lá gan đủ lớn a, thử lặp lại một lần nữa xem nào?" Ninh Tu Viễn trầm giọng nói.
Sầm Lễ mắt không hề trốn tránh, nhìn chằm chằm vào Ninh Tu Viễn," không dám."
Cằm bị người véo đến đau, mơ hồ có thể thấy được làn da trắng nõn xuất hiện vài dấu ngón tay in hằn.
"Tôi thấy cậu thật sự dám đấy."
Sầm Lễ mày hơi hơi nhăn lại," Anh cảm thấy như nào, thì chính là." Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"A Viễn mau đi học thôi." Giang Ngôn ở một bên nhỏ giọng nói,
Không nghĩ được Ninh Tu Viễn quá để ý đến Sầm Lễ, cậu ta phát hiện, mỗi lần nhắc tới Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn cảm xúc đều rất dễ dàng mất khống chế.
Đương nhiên, việc lần trước cậu ta đều nhớ rõ, từ nhỏ đến lớn còn chưa có người nào đối xử với cậu ta như vậy, Sầm Lễ cư nhiên còn dám bóp cổ cậu ta.
Nghe thấy Giang Ngôn nói, Ninh Tu Viễn lúc này mới buông lỏng tay, thấp giọng cảnh cáo nói, "Đừng cả ngày tìm phiền toán tới cho tôi."
Dọc theo đường đi Sầm Lễ đều rất yên tĩnh, mắt mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ xe, bông tuyết so với tối hôm qua lớn hơn chút, cậu nghĩ tới quá khứ lúc ấy, cậu đang làm những gì, lúc ấy mẹ còn chưa có sinh bệnh, tuy rằng gia đình nghèo khó, nhưng cậu còn có hy vọng.
Hiện giờ đôi mắt tĩnh mịch một mảnh, cảm giác thời gian như là qua đã lâu, mới bất quá hơn hai mươi tuổi tuổi, lại biến thành tang thương.
Cậu muốn xuống xe từ bên ngoài trường học, để tránh sẽ bị người ngoài thấy, ngày thường Ninh Tu Viễn ngược lại cũng tùy cậu đi, hôm nay lại đem xe chạy đến tàon nhà giảng đường mới để cậu đi xuống.
Một trận gió lạnh đánh úp lại, hiện giờ chỉ cần hơi một chút gió lạnh cậu liền không chịu nổi.
Vài ngày không tới đi học, đi vào phòng học, liền có không ít người đem ánh mắt đặt ở trên người cậu
"Sầm Lễ." Hạ Lộ đi tới chỗ cậu, sắc mặt bất đồng với ngày thường, "Cậu mấy ngày nay có khỏe không?"
"Còn tốt." Sầm Lễ khóe miệng hiện lên một chút cười.
"Cậu thật sự đã có bạn gái?" Hạ Lộ lắp bắp hỏi.
Tối hôm qua từ miệng Sầm Lễ trong biết được tin tức này, cô khổ sở thật lâu, rõ ràng cùng Sầm Lễ quen biết đã lâu, không phát hiện đối phương cùng khác nữ sinh có nhiều thân cận, như thế nào Sầm Lễ lại đột nhiên có người yêu.
Sầm Lễ trên mặt ý cười phai nhạt, qua vài giây sau mới lên tiếng, "Đúng vậy."
"..."Nghe thấy tin tức này, Hạ Lộ sống mũi cay cay, "cô ấy là ai a, có thể được cậu thích, nhất định sẽ rất tốt đẹp." Sầm Lễ môi mỏng nhẹ mím lại, ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mặt, ngày thường trên mặt luôn là mang theo ý cười, nhưng hiện tại hốc mắt lại chứa nước mắt.
Hạ Lộ lau một chút đôi mắt, giọng mũi dày đặc mở miệng," Vậy các cậu ở bên nhau đã bao lâu?"
Sầm Lễ nhấp nhấp môi, trước sau vô pháp phát ra tiếng.
Gần tới giừo vào tiết, có không ít người ở chú ý tới bọn họ bên này, Đinh Hạo đi tới, như là bắt được điểm yếu, sắc mặt đắc ý hỏi," vừa rồi cậu là từ trên xe Ninh Tu Viễn đi xuống?''
Nghe thấy Đinh Hạo nói, trong phòng học không ít người sắc mặt đều trở nên kinh ngạc.
"..."
"Hạ Lộ, vì loại người này thương tâm không đáng, cậu ta chính là vì tiền mà bán mình." Đinh Hạo hảo tâm an ủi nói, lấy ra khăn giấy giúp Hạ Lộ lau khóe mắt.
"Cậu đừng nói bậy." Hạ Lộ nhíu mày nói.
"Tôi có nói bậy hay không, Sầm Lễ trong lòng hiểu rõ, cậu xem cậu ta mặc đống quần áo đắt tiền này đi, nào phải loại tầm thường, theo tôi hiểu biết, gia đình cậu ta là dạng bình thường, mẹ cũng còn đang nằm viện, cậu ta làm gì có tiền?" Đinh Hạo lại nói, chỉ cần Sầm Lễ thanh danh hỗn độn, trường học liền sẽ không suất học sinh trao đổi kia cho Sầm Lễ nữa.
Hạ Lộ không nói, nhìn nhìn Sầm Lễ, như là đang đợi cậu nói chuyện.
Trong phòng học cũng khe khẽ nói nhỏ thảo luận, Sầm Lễ xác thật kinh tế điều kiện giống nhau, nhưng lần trước còn đeo một chiếc đồng hồ quý giá, chỉ là bọn họ cũng không nghĩ tới hướng kia, hiện tại lại nghe Đinh Hạo nhắc tới tới.
***************************************
Bạn học Đinh Hạo này đàn ông con trai mà lắm chuyện kinh, ghen tị ganh ghét người khác một cách mù quáng, người như vậy kết cục sẽ không êm đẹp rồi:))))) Một nhân vật hy sinh lót đường đây mà. Chương 32 đồ đệ tôi còn đang edit, tôi edit quen hơn nên up trước 33:)))) Các bạn đọc xong 33 quay lại 32 cho nó vjp pro