Beta: Đòe
Người nào nhìn vào cũng biết bên trong xảy ra truyện gì.
Cúc áo sơmi của Kiều Nguyên bị cởi ra, lộ một vùng ngực da thịt trắng nõn, tay của một người nào đó đang sờ mó trên quần của Kiều Nguyên.
Những người đó đều đang rất cao hứng, cũng không kịp phòng bị, bị hắn đạp cho một phát, ngã lăn ra đất.
Đinh Hạo nghĩ thầm, gã thậm chí cũng không dám tiến lên.
Mấy người kia, cũng biết mặt Ninh Tu Viễn, vừa nhìn thấy người đến là Ninh Tu Viễn, chột dạ nói, "Ninh tổng...Đây chỉ là hiểu lầm."
Ninh Tu Viễn mặt đen sầm lại, gài cúc áo vào cho Kiều Nguyên.
"Chúng ta đều là bị hãm hại, có người bỏ thuốc vào trong rượu, muốn khiến Kiều tổng thân bại danh liệt." Người nọ che lại khuôn mặt đỏ ửng rồi giải thích, bọn họ đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Đinh Hạo, rốt cuộc đối phương cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt.
Rượu quả thực bị bỏ thuốc, bất quá bọn họ cũng đang rất hứng, Ninh Tu Viễn quay đầu lại nhìn, người ở cửa sớm đã biến mất.
Sát khí dày đặc vây quanh Ninh Tu Viễn, mấy người kia bị hắn liếc cho một cái, thân thể không tự chủ được lùi lại mấy bước.
Kiều Nguyên nhắm hai mắt, có vẻ hơi khó chịu, cơ thể nhúc nhích một chút.
Sắc môi diễm lệ, da trắng bệch, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, trán toát mồ hôi, làm cho tóc hơi ẩm ướt, thoạt nhìn rất quyến rũ.
Nếu hôm nay, hắn không phải có việc mà tới đây, hắn không nhìn thấy Đinh Hạo, liệu hắn có thể nào biết đến chuyện này không?
Mấy người kia thậm chí cũng không dám nhúc nhích, sợ Ninh Tu Viễn nổi cơn điên.
Bọn họ đối với Ninh Tu Viễn cũng biết chút ít, con trai duy nhất của Ninh gia,khoảng thời gian chưa tiếp nhận công ty, đánh nhau ẩu đả không gì không làm, tính tình ác liệt, chẳng qua sau một đoạn thời gian lên cơn liền trở lại bình thường, tính tình cũng thay đổi.
Ninh Tu Viễn ôm Kiều Nguyên, rời khỏi căn phòng.
Đám người kia lập tức rút khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên mặt, sớm biết đã không nổi cơn dâm dục, Kiều Nguyên tuy rằng bộ dạng xuất chúng, nhưng cũng không phải nhất định là cậu ta, là do Đinh Hạo gợi lên sự dâm dục trong họ.
Lão tổng của Tập đoàn Tường Vân gọi điện thoại cho Đinh Hạo, nhưng gã ta bắt máy.
Ở trước mặt bọn họ đảm bảo, nói cái gì tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, kết quả vừa bị phát hiện, kẻ này đã chạy trốn rất nhanh.
Đinh Hạo đang luống cuống, nghe thấy tiếng chuông điện thoại tiếng reo lên, lập tức tắt nguồn điện thoại.
Còn một chút tiền, đủ để gã sống một khoảng thời gian nữa.
Khách sạn này vẫn còn phòng trống, Ninh Tu Viễn vào tạm một phòng, rồi gọi điện cho ai đó, nói mình có việc bận.
Ninh Tu Viễn nhẹ nhàng đóng cửa lại, Kiều Nguyên tựa hồ nghe thấy động tĩnh, hơi hé mắt nhìn, chỉ là ánh mắt không còn trong sáng như ngày thường, nhìn qua người trước mắt mình rồi nhắm mắt lại.
"Ngủ một giấc sẽ ổn thôi." Ninh Tu Viễn nhẹ giọng trấn an.
Lúc này, Kiều Nguyên căn bản không nghe thấy điều hắn nói.
Hắn rất cẩn thận đặt Kiều Nguyên lên giường, dùng khăn thấm nước lau mặt cho Kiều Nguyên.
Quần áo của Kiều Nguyên đều bị mồ hôi thấm ướt, đôi môi khô khốc hơi hé mở, thở hổn hển.
Ninh tu Viễn hỏi, "Khát nước sao em?"
Trên bàn, có một bình nước nhỏ, Ninh Tu Viễn rót 1 cốc nước rồi đỡ Kiều Nguyên dậy, đút nước cho cậu.
Nước chảy xuống vạt áo, khiến cho áo trở nên có chút trong suốt.
Đút như vậy thì Kiều Nguyên không thể nào uống được.
Ninh Tu Viễn cũng không nghĩ đến việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn cũng không còn cách nào khác.
Cháy nhà hôi của: chớp thời cơ làm việc xấu
Hắn uống cạn nước trong cốc, sau đó phủ lên môi Kiều Nguyên, đút nước qua cho cậu.
Ninh Tu Viễn đã lâu lắm không được chạm vào cậu, càng đừng nói tới hành động thân mật với Kiều Nguyên như thế này.
Cánh môi Kiều Nguyên mềm mại hơn, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhiệt độ cơ thể có chút nóng Ninh Tu Viễn tưởng cậu bị sốt.
Hắn đứng dậy, đang chuẩn bị gọi điện thoại, nhờ trợ lý gọi bác sĩ tới đây.
Kiều Nguyên trong vô thức, vươn tay nắm lấy vạt áo hắn, ánh mắt ướt át nhìn hắn.
******
Khúc này tuy ngược đấy nhưng tôi thấy hỏny quạ mọi ngừi ạ (〃゚3゚〃)