*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & Beta: Đòe
Dao nhỏ trong tay rơi xuống mặt đất, Sầm Lễ toàn thân bủn rủn.
Hàn Kham vội vàng giúp cậu xử lý miệng vết thương, còn may là chỉ cắt một vết nhỏ, không quá nghiêm trọng. Hôm nay Sầm Lễ trạng thái tốt hơn chút, sắc mặt không hề âm u giống mấy ngày trước, Hàn Kham còn muốn thuyết phục Sầm Lễ ra ngoài hít thở không khí một chút, kết quả bị Ninh Tu Viễn phá hỏng, lại trở về điểm ban đầu.
”Về sau đừng tự cầm dao đâm mình như vậy, người sai là hắn, không phải em.” Hàn Kham thấp giọng nói, vừa rồi anh rất khẩn trương, anh thật sự rất sợ Sầm Lễ sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.
“Vâng.” Sầm Lễ nhìn như rất nghe lời lên tiếng.
Không cần dùng dao, cũng sẽ có rất nhiều phương thức khác, chỉ là cậu muốn yên ổn mà trải qua từng ngày, kéo dài thời gian chút, nhưng sẽ không kéo dài cả một đời, cậu quá rõ ràng cách làm người của Ninh Tu Viễn.
“Có muốn tới bệnh viện kiểm tra không?” Hàn Kham hỏi.
”Không cần đâu.” Mỗi lần tới bệnh viện, đều sẽ xảy ra chuyện không tốt, thế cho nên khi nhắc tới hai chữ nàt, Sầm Lễ chỉ muốn trốn tránh.
“Vậy tôi đi ra ngoài mua thuốc, em ở nhà chờ tôi về nhé.” Hàn Kham nói.
Sầm Lễ gật gật đầu.
Hàn Kham giúp cậu khóa trái của lại mới yên tâm rời đi.
Có lẽ là bởi vì hành động lúc trước của cậu, Ninh Tu Viễn chưa từng quay lại lần nữa. Tới đầu thất, trong nhà toàn đồ cúng với tiền âm, trước khi qua đời mẹ chưa tưởng được sống tốt, Sầm Lễ đốt rất nhiều tiền, cậu nghĩ, ở một thế giới bên kia, mẹ sẽ được sống hạnh phúc, không cần đi sớm về trễ nữa.
Buổi tối Sầm Lễ làm một giấc mộng, tỉnh lại khi, bên gối đều là ướt.
Cậu mơ thấy mình của năm 17 tuổi với mẹ, lúc ấy đang học lớp 11, mọi người trong lớp đều đã đóng phí học, nhưng cậu thì chưa, thừa dịp đang là giờ nghỉ ngơi, đi tìm một công việc bên ngoài, lại bị mẹ phát hiện.
Hắn không chịu nói rõ lý do, mẹ liền gọi cho chủ nhiệm lớp, đêm đó mẹ cầm ra một hộp sắt, nhét vào trong tay cậu.
Mở ra mới thấy, bên trong có một sấp tiền nhăn.
Chỉ là hiện tại, hộp sắt trong tay đã biến thành hủ tro cốt.
Sầm Lễ quay đầu lại nhìn nơi mà cậu đã sống trong mười mấy năm qua, vị trí đồ đạc vẫn như cũ, phảng phất còn có thể thấy bóng dáng sinh hoạt ngày trước.
Lần này rời đi, về sau hẳn là sẽ không trở về nữa.
Người chết, đều sẽ được an nghỉ ở phần mộ của mình, Hàn Kham lái xe dẫn cậu tới một khu nghĩa trang.
Người trông khu nghĩa trang đã giới thiệu một vị trí tốt, Sầm Lễ lúc này mới ý thức được, tiền thật sự rất quan trọng, một khu đất mộ mà cậu cũng không thể mua nổi.
Là Hàn Kham giúp cậu trả tiền, Hàn Kham nói, “Coi như là tôi cho em mượn tạm.”
“...”
Kỳ thật cậu rất rõ, Hàn Kham sẽ không đòi lại số tiền đó, cậu cũng không muốn thiếu người khác, nhưng đây đã là đường cùng, cậu muốn mẹ có thể có một chỗ an nghỉ tốt.
Những ngày sau cũng không ra khỏi cửa, Sầm Lễ hơi ngẩng đầu lên, trên bầu trời là một mảng xanh cùng mây trắng, ánh mặt trời có chút chói nắt.
Hàn Kham tay che trước mắt cậu, nói, “Đừng nhìn lâu quá, tôi nên đưa cho em một cái kính râm.”
Sầm Lễ khẽ cười một chút, "Anh còn mang theo kính râm sao?”
“Bản thân thoải mái là được, không cần quan tâm đến ánh mắt người khác.” Hàn Kham nói.
Hàn Kham nhìn cậu, lại nói, “Em cười rộ lên rất xinh đẹp, đừng luôn căng mặt, ai không biết còn tưởng rằng tôi chọc em không cao hứng.” ý cười trên mặt Sầm Lễ dịu xuống, “Sao có thể khen một người đàn ông là xinh đẹp được.”
“Vậy thì nên khen thế nào?” Hàn Kham hỏi cậu.
Sầm Lễ nghĩ nghĩ, cậu cũng không hay để ý tới vẻ ngoài của mình, suy nghĩ trong chốc lát, cậu mới phát giác Hàn Kham dán đến rất gần cậu.
Chỉ là lần này cậu không né tránh.
Cậu cũng không muốn để Hàn Kham cứ sống mãi với mình trong căn nhà cũ, liền theo Hàn Kham cùng nhau trở về nhà.
Hàn Kham chuẩn bị cho cậu đồ dùng cá nhân mới, mỗi một chi tiết, anh đều chú ý tới.
Hàn Kham còn tưởng rằng trạng thái của cậu sẽ mãi uể oải không phấn chấn nổi, thấy tinh thần cậu không tồi, ở nhà nhàn nhã còn giở sách ra đọc, chờ Hàn Kham rời đi, Sầm Lễ liền buông sách trong tay xuống, một cái thảm lông đắp trên người, vì Hàn Kham sợ cậu sẽ cảm lạnh, nên giúp cậu đắp lên. Sầm Lễ ngồi ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Hàn Kham chăm sóc cậu rất tốt, chỉ là cậu không giống người bình thường, bụng nhỏ có khi thì lên cơn đau, thân thể cũng càng ngày càng trở nên kì lạ.
Ngay cả việc kết bạn bình thường, cũng sẽ khiến cậu sợ hãi, cậu thậm chí không dám đứng gần phụ nữ, cậu sẽ nhớ tới một màn ở khách sạn kia, ác mộng giống như quanh quẩn ở trong đầu.
Hàn Kham tới chiều sẽ về nhà, trong tay cầm không ít đồ ăn, tất cả đều là món cậu thích.
Hàn Kham cầm đồ ăn đi vào phòng bếp, ôn hòa nói, “Nhìn này, còn có đệ nhị bộ, em muốn đọc sách gì thì nói với tôi, tôi sẽ đi hiệu sách mua về cho em.”
Đệ nhị bộ: là tên sách hay chủ đề sách gì đó mình chưa tìm ra, ai biết thì nhắc mình nhó
Sầm Lễ theo bản năng ngẩng đầu lên, hai người đứng rất gần nhau, trong nháy mắt kia, Sầm Lễ không nghi ngờ gì đối phương sẽ cúi đầu hôn cậu.
Trong không khí nặng nề vài giây, Hàn Kham khàn khàn nói, “Tôi đi nấu cơm.” Dứt lời, Hàn Kham liền đi vào bếp.
Sầm Lễ ánh mắt tối sầm, cậu để ý, đã sớm bị người kia hủy hoại tất cả, không cần thiết phải xấu hổ như trước nữa, huống hồ Hàn Kham đã giúp đỡ cậu nhiều như vậy, cậu có thể đáp lại, cũng chỉ có việc này.
Tới buổi tối, trong nhà yên tĩnh hẳn.
Hàn Kham ở trong phòng xử lý một ít việc trong trường học, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đi tới mở cửa.
Trên người Sầm Lễ chỉ khoác một chiếc áo tắm, làn da như bạch ngọc ở dưới ánh đèn lộ ra một mỹ cảm bệnh trạng.
Mỹ cảm bệnh trạng: vẻ đẹp bệnh trạng????
Má ơi mấy chương sau dài ngoằng, toàn 2400-2600 từ thôi:((( Gánh còng cái lưng già của người trẻ tuổ
Watt bị điên rồi:((( làm đảo lộn hết thứ tự chương, mình sẽ cố gắng edit đến chương 111 để đăng luôn trong tuần này rồi sẽ sắp xếp lại thứ tự chương. CHÁN WATT QUÁ
Edit & Beta: Đòe
Dao nhỏ trong tay rơi xuống mặt đất, Sầm Lễ toàn thân bủn rủn.
Hàn Kham vội vàng giúp cậu xử lý miệng vết thương, còn may là chỉ cắt một vết nhỏ, không quá nghiêm trọng. Hôm nay Sầm Lễ trạng thái tốt hơn chút, sắc mặt không hề âm u giống mấy ngày trước, Hàn Kham còn muốn thuyết phục Sầm Lễ ra ngoài hít thở không khí một chút, kết quả bị Ninh Tu Viễn phá hỏng, lại trở về điểm ban đầu.
”Về sau đừng tự cầm dao đâm mình như vậy, người sai là hắn, không phải em.” Hàn Kham thấp giọng nói, vừa rồi anh rất khẩn trương, anh thật sự rất sợ Sầm Lễ sẽ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi.
“Vâng.” Sầm Lễ nhìn như rất nghe lời lên tiếng.
Không cần dùng dao, cũng sẽ có rất nhiều phương thức khác, chỉ là cậu muốn yên ổn mà trải qua từng ngày, kéo dài thời gian chút, nhưng sẽ không kéo dài cả một đời, cậu quá rõ ràng cách làm người của Ninh Tu Viễn.
“Có muốn tới bệnh viện kiểm tra không?” Hàn Kham hỏi.
”Không cần đâu.” Mỗi lần tới bệnh viện, đều sẽ xảy ra chuyện không tốt, thế cho nên khi nhắc tới hai chữ nàt, Sầm Lễ chỉ muốn trốn tránh.
“Vậy tôi đi ra ngoài mua thuốc, em ở nhà chờ tôi về nhé.” Hàn Kham nói.
Sầm Lễ gật gật đầu.
Hàn Kham giúp cậu khóa trái của lại mới yên tâm rời đi.
Có lẽ là bởi vì hành động lúc trước của cậu, Ninh Tu Viễn chưa từng quay lại lần nữa. Tới đầu thất, trong nhà toàn đồ cúng với tiền âm, trước khi qua đời mẹ chưa tưởng được sống tốt, Sầm Lễ đốt rất nhiều tiền, cậu nghĩ, ở một thế giới bên kia, mẹ sẽ được sống hạnh phúc, không cần đi sớm về trễ nữa.
Buổi tối Sầm Lễ làm một giấc mộng, tỉnh lại khi, bên gối đều là ướt.
Cậu mơ thấy mình của năm 17 tuổi với mẹ, lúc ấy đang học lớp 11, mọi người trong lớp đều đã đóng phí học, nhưng cậu thì chưa, thừa dịp đang là giờ nghỉ ngơi, đi tìm một công việc bên ngoài, lại bị mẹ phát hiện.
Hắn không chịu nói rõ lý do, mẹ liền gọi cho chủ nhiệm lớp, đêm đó mẹ cầm ra một hộp sắt, nhét vào trong tay cậu.
Mở ra mới thấy, bên trong có một sấp tiền nhăn.
Chỉ là hiện tại, hộp sắt trong tay đã biến thành hủ tro cốt.
Sầm Lễ quay đầu lại nhìn nơi mà cậu đã sống trong mười mấy năm qua, vị trí đồ đạc vẫn như cũ, phảng phất còn có thể thấy bóng dáng sinh hoạt ngày trước.
Lần này rời đi, về sau hẳn là sẽ không trở về nữa.
Người chết, đều sẽ được an nghỉ ở phần mộ của mình, Hàn Kham lái xe dẫn cậu tới một khu nghĩa trang.
Người trông khu nghĩa trang đã giới thiệu một vị trí tốt, Sầm Lễ lúc này mới ý thức được, tiền thật sự rất quan trọng, một khu đất mộ mà cậu cũng không thể mua nổi.
Là Hàn Kham giúp cậu trả tiền, Hàn Kham nói, “Coi như là tôi cho em mượn tạm.”
“...”
Kỳ thật cậu rất rõ, Hàn Kham sẽ không đòi lại số tiền đó, cậu cũng không muốn thiếu người khác, nhưng đây đã là đường cùng, cậu muốn mẹ có thể có một chỗ an nghỉ tốt.
Những ngày sau cũng không ra khỏi cửa, Sầm Lễ hơi ngẩng đầu lên, trên bầu trời là một mảng xanh cùng mây trắng, ánh mặt trời có chút chói nắt.
Hàn Kham tay che trước mắt cậu, nói, “Đừng nhìn lâu quá, tôi nên đưa cho em một cái kính râm.”
Sầm Lễ khẽ cười một chút, "Anh còn mang theo kính râm sao?”
“Bản thân thoải mái là được, không cần quan tâm đến ánh mắt người khác.” Hàn Kham nói.
Hàn Kham nhìn cậu, lại nói, “Em cười rộ lên rất xinh đẹp, đừng luôn căng mặt, ai không biết còn tưởng rằng tôi chọc em không cao hứng.” ý cười trên mặt Sầm Lễ dịu xuống, “Sao có thể khen một người đàn ông là xinh đẹp được.”
“Vậy thì nên khen thế nào?” Hàn Kham hỏi cậu.
Sầm Lễ nghĩ nghĩ, cậu cũng không hay để ý tới vẻ ngoài của mình, suy nghĩ trong chốc lát, cậu mới phát giác Hàn Kham dán đến rất gần cậu.
Chỉ là lần này cậu không né tránh.
Cậu cũng không muốn để Hàn Kham cứ sống mãi với mình trong căn nhà cũ, liền theo Hàn Kham cùng nhau trở về nhà.
Hàn Kham chuẩn bị cho cậu đồ dùng cá nhân mới, mỗi một chi tiết, anh đều chú ý tới.
Hàn Kham còn tưởng rằng trạng thái của cậu sẽ mãi uể oải không phấn chấn nổi, thấy tinh thần cậu không tồi, ở nhà nhàn nhã còn giở sách ra đọc, chờ Hàn Kham rời đi, Sầm Lễ liền buông sách trong tay xuống, một cái thảm lông đắp trên người, vì Hàn Kham sợ cậu sẽ cảm lạnh, nên giúp cậu đắp lên. Sầm Lễ ngồi ở trên sô pha, ánh mắt trống rỗng nhìn phía trước.
Hàn Kham chăm sóc cậu rất tốt, chỉ là cậu không giống người bình thường, bụng nhỏ có khi thì lên cơn đau, thân thể cũng càng ngày càng trở nên kì lạ.
Ngay cả việc kết bạn bình thường, cũng sẽ khiến cậu sợ hãi, cậu thậm chí không dám đứng gần phụ nữ, cậu sẽ nhớ tới một màn ở khách sạn kia, ác mộng giống như quanh quẩn ở trong đầu.
Hàn Kham tới chiều sẽ về nhà, trong tay cầm không ít đồ ăn, tất cả đều là món cậu thích.
Hàn Kham cầm đồ ăn đi vào phòng bếp, ôn hòa nói, “Nhìn này, còn có đệ nhị bộ, em muốn đọc sách gì thì nói với tôi, tôi sẽ đi hiệu sách mua về cho em.”
Đệ nhị bộ: là tên sách hay chủ đề sách gì đó mình chưa tìm ra, ai biết thì nhắc mình nhó
Sầm Lễ theo bản năng ngẩng đầu lên, hai người đứng rất gần nhau, trong nháy mắt kia, Sầm Lễ không nghi ngờ gì đối phương sẽ cúi đầu hôn cậu.
Trong không khí nặng nề vài giây, Hàn Kham khàn khàn nói, “Tôi đi nấu cơm.” Dứt lời, Hàn Kham liền đi vào bếp.
Sầm Lễ ánh mắt tối sầm, cậu để ý, đã sớm bị người kia hủy hoại tất cả, không cần thiết phải xấu hổ như trước nữa, huống hồ Hàn Kham đã giúp đỡ cậu nhiều như vậy, cậu có thể đáp lại, cũng chỉ có việc này.
Tới buổi tối, trong nhà yên tĩnh hẳn.
Hàn Kham ở trong phòng xử lý một ít việc trong trường học, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đi tới mở cửa.
Trên người Sầm Lễ chỉ khoác một chiếc áo tắm, làn da như bạch ngọc ở dưới ánh đèn lộ ra một mỹ cảm bệnh trạng.
Mỹ cảm bệnh trạng: vẻ đẹp bệnh trạng????
***************
Má ơi mấy chương sau dài ngoằng, toàn 2400-2600 từ thôi:((( Gánh còng cái lưng già của người trẻ tuổ
Watt bị điên rồi:((( làm đảo lộn hết thứ tự chương, mình sẽ cố gắng edit đến chương 111 để đăng luôn trong tuần này rồi sẽ sắp xếp lại thứ tự chương. CHÁN WATT QUÁ