Ban đầu cậu là con người cực kì nghiêm chỉnh về thời gian, học tập đến vài giờ, khi nào đi nghỉ ngơi, khi nào thức dậy, sau đó xem trong chút tin tức.
Nhưng hôm nay, cậu đã không còn có quan niệm về thời gian,cậu tình nguyện mỗi ngày trôi qua nhanh một chút, không thì đối với cậu chính là một loại dày vò.
Nhìn nhắn tin của Hạ Lộ,ngón tay Sầm Lễ thoáng tạm dừng, một lát sau, mới dựa theo yêu cầu của Ninh Tu Viễn, nhắn lại cho Hạ Lộ.
Hạ Lộ không có tiếp tục truy vấn, chỉ là hỏi cậu ngày mai đến trường học sao?
Cậu phải trở về.
Cả một đêm Ninh Tu Viễn đều không có qua đây tìm cậu, Sầm Lễ mơ mơ màng màng liền ngủ quên, sáng sớm tỉnh lại, thấy khí sắc chính mình trong gương so với tối qua tốt hơn một chút.
Rửa mặt qua xong đi xuống tầng, thấy ở dưới lầu hai người đang ăn sáng.
Sầm Lễ lạnh lùng liếc mắt một cái, liền thu ánh mắt, chuẩn bị đi ra khu biệt thự rồi ngồi xe buýt đến trường học.
Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy bên ngoài bọc lên một tầng sương bạc, thân thể cậu hiện tại không chịu nổi giá rét, Bạch Thành Úc cũng dặn dò cậu phải cẩn thận hơn.
"Lại đây ăn sáng." Ninh Tu Viễn thấp giọng nói.
"..."Sầm Lễ cũng không có thời gian dư thừa để đôi co với hắn. Nhưng nếu cậu cự tuyệt hắn, không biết Ninh Tu Viễn sẽ nổi điên rồi làm gì cậu nữa.
Sầm Lễ thu hồi bước chân, phảng phất như bị ép buộc đi đến bên bàn, Giang Ngôn cùng Ninh Tu Viễn ngồi ở một bên, cậu một mình ngồi ở bên kia.
"A Viễn, cái áo khoác này của anh thật ấm áp, so với áo khoác em mặc hôm qua ấm hơn nhiều" Giang Ngôn nói.
"Em cẩn thận chút không sẽ cảm lạnh." Ninh Tu Viễn dùng tay xoa Giang Ngôn tóc đầy sủng nịch.
"Đúng rồi, dự báo thời tiết nói hôm nay hạ nhiệt độ." Giang Ngôn nói
Sầm Lễ nhìn thoáng qua, "Sầm Lễ có phải ăn mặc quá đơn bạc hay không? Hơn nữa gần đây sắc mặt cậu ý cũng không tốt lắm.''
Ninh Tu Viễn nói với Sầm Lễ, "Thấy không, em ấy quan tâm cậu như thế, còn cậu lại đối xử với em ấy như thế nào."
"..." động tác Sầm Lễ hơi khựng lại.
Cậu cũng không có hứng thú ăn uống, đoạn thời gian này cũng chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, cậu cũng chỉ tùy tiện ăn một lát, đứng dậy nói, "Tôi ăn no rồi ".
Cũng không có nói gì nhiều, nhưng những lời này làm Ninh Tu Viễn rất khó chịu.Hắn nói"Ngồi xuống."
"Cậu nghe không hiểu lời tôi nói?" Ninh Tu Viễn cười lạnh một tiếng, nhìn Sầm Lễ.
Sầm Lễ động tác cứng đờ, rồi sau đó ngồi trở lại trên ghế.,
Ninh Tu Viễn sai người mang áo khoác ra đưa cho Sầm Lễ, này như kiểu là Giang Nôn ban ân huệ cho cậu, Sầm Lễ không muốn phải chịu loại ban ơn này.
"Tôi không lạnh." Sầm Lễ cự tuyệt nói, quần áo của cậu đều để ở trên trường, cậu chưa bao giờ suy nghĩ rằng sẽ ở chỗ của Ninh Tu Viễn lâu dài.
"Đồ không biết điều." Ninh Tu Viễn sắc mặt đen lại, "Có phải hay không muốn Hàn Kham tới quan tâm cậu?"
"..."Chuyện này, Sầm Lễ không nghĩ tới sẽ lại thảo luận, cũng không muốn đem Hàn Kham lại kéo vào.
"Sầm Lễ, tôi cũng không biết cậu vì cái gì chán ghét tôi,kỳ thật tôi đối với cậu cũng có ấn tượng khá tốt." Giang Ngôn ở một bên nhỏ giọng nói, ôm cánh tay của Ninh Tu Viễn, phảng phất sợ hãi cậu sẽ làm cái gì.
Sầm Lễ nâng mắt lên, nhìn Giang Ngôn nép ở trong lồng ngực của Ninh Tu Viễn, đột nhiên cười, "Hai người về sau ở bên nhau, không cần kéo tôi vào."
"Cậu có ý gì?" Ninh Tu Viễn lạnh lùng nói.
"Ý trên mặt chữ."
"Mặt mũi của cậu lớn nhỉ?" Ninh Tu Viễn đứng dậy, thân hình cao lớn che khuất tầm mắt cậu.
Sầm Lễ rũ mi, không có trả lời lại.,
Cậu nghĩ mình có thể nhịn được, nhưng không nhịn được nữa, cậu trước giờ đều là một con người đoan chính,cũng rất ít trêu chọc ai, còn chưa bao giờ chứng kiến sự việc ghê tởm như thế này, hiện giờ Ninh Tu Viễn đã giúp cậu mở mang tầm mắt.
*************************************
Đệ tử của chúng ta cuối cùng cũng edit xong chương 32, một tràng pháo tay dành cho đệ tử của chúng ta nào.