Mục lục
Truyện Bị Bắt Về Sau Này Sinh Con Cho Hắn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể hắn hãm sâu vài giữa hai chân cậu, rõ ràng cậu đang rơi vào thế yếu, nhưng ánh mắt, lại không có bất cứ ý tứ trốn tránh nào.

Ninh Tu Viễn cúi người xuống, hai người mặt dán đến rất gần.

"Tôi hỏi lại một lần cuối cùng." Ninh Tu Viễn sắc mặt ám trầm.

Sầm Lễ vẫn không lên tiếng, đáp án đã quá rõ ràng.

Nói thế nào thì cũng đã sống như trong mấy năm gần đây, Ninh Tu Viễn cho rằng Sầm Lễ đối với hắn chất chứa nhiều phần tình cảm hơn so với người khác, chỉ là hắn muốn nghe chính miệng cậu nói ra, nhưng Sầm Lễ lại không nói gì, hắn tưởng Sầm Lễ đã đầu hàng chịu thua, nhưng tại rất nhiều thời điểm, Sầm Lễ đều sẽ không theo ý hắn muốn......

Người bên ngoài lại lên tiếng, "Ninh thiếu, tiên sinh nói nếu cậu không đi ra, sẽ dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa." Ninh Tu Viễn buông lỏng tay, rồi sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, Sầm Lễ chậm rãi ngồi dậy.

Cậu không biết hiện tại còn thứ gì đáng giá để cậu phải hối hận, nếu có, thì đó là lúc trước không nghe người ta khuyên, rõ ràng mọi người đều nói với cậu, muốn cậu đừng để ý tới Ninh Tu Viễn, nhưng cậu lại mang ơn của Ninh Gia, liền nghe theo lời Ninh Kỳ nói.

Hiện tại nghĩ lại, cậu thật đúng là ngu dốt.


Ninh Tu Viễn sau khi đi ra ngoài, đã thấy Ninh Kỳ chờ ở đó.

"Ta muốn Tiểu Lưu mang theo chút đồ bổ tới đây, con cũng đừng ép bức cậu ấy quá mức, tốt nhất đem mấy cái trò trẻ con thu lại." Ninh Kỳ sắc nghiêm túc nói.

Ninh Tu Viễn làm người thế nào, ông sao có thể không biết, trước kia tuy là không để ý tới, nhưng hiện giờ Sầm Lễ đang mang thai máu mủ của Ninh gia, tất nhiên là sẽ rất coi trọng.

"Vâng." Ninh Tu Viễn tiếng nói rét run.

"Đến sau này..."

" Không phiền ngài nhọc lòng." Ninh Tu Viễn đánh gãy lời Ninh Kỳ nói, hắn còn chưa choi chán, sao có thể để Sầm Lễ rời đi.

Cảm thấy được sắc mặt Ninh Kỳ biến hóa, Ninh Tu Viễn lại nói, "Tôi sẽ không để Sầm Lễ bước chân vào Ninh gia, ngài có thể yên tâm, tôi tự có chừng mực."

"Quản cho tốt người của con đi, đừng để cậu ấy xảy ra chuyện gì." Ninh Kỳ nói những lời này không thể nghi ngờ là đanh cảnh cáo hắn, cái gọi là quá tam ba bận, nếu xảy ra lần nữa, chờ Sầm Lễ sinh con xong, hắn cũng sẽ không giữ lại Sầm Lễ nữa.

Buổi tối dì Lý làm rất nhiều món ăn, Ninh Kỳ tới đây, Giang Ngôn cũng xuất viện.

Giang Ngôn tay còn chưa thể cử động được, Ninh Tu Viễn ở bên cạnh chăm sóc, giúp Giang Ngôn lấy múc một chén canh, sau đó dùng muống sứ đút cho cậu ta.

"Tiểu Ngôn, chuyện này ta sẽ chịu trách nhiệm tới cùng." Ninh Kỳ mở miệng nói.

Giang Ngôn gật đầu một cái, nói, "Chỉ là ba mẹ cháu hẳn là đã biết, hôm nay gọi điện thoại muốn ta về nhà, cháu nói là tự mình bị vấp ngã, bọn họ cũng không quá tin tưởng."

Ninh Kỳ ôn hòa cười cười, "Ba cháu xác thật tương đối quan tâm cháu, bất quá cháu cứ yên tâm, bá phụ cũng sẽ không để cháu vô duyên vô cớ bị thương tổn, nếu cháu muốn gì, đều có thể nói với ta."

Giang Ngôn giống như tự hỏi trong chốc lát, tiền để ăn chơi, cậu cũng không thiếu, cậu nhỏ giọng nói," bá phụ, ngài còn nhớ rõ khi còn nhỏ cháu nói gì với ngài không?"

Bởi vì cơ thể cậu ta quá yếu, khi còn nhỏ còn chưa thể nhìn ra rõ giới tính, Ninh Kỳ khi nhìn thấy Giang Ngôn, còn hết sức vui mừng, nói chờ cậu ta trưởng thành sẽ cưới cậu ta về làm vợ Ninh Tu Viễn.

Thấy Ninh Kỳ nghĩ không ra, Giang Ngôn lại nói, "Hiện giờ A Viễn cũng có con rồi hơn nữa Giang gia cùng Ninh gia hai nhà là thế giao, như vậy là thân càng thân hơn, cháu cũng có lý do để có thể ở đây dưỡng thân thể tốt hơn"

Ninh Kỳ nghe ra ý tứ trong lời nói, ông ta đối với Giang Ngôn ấn tượng vẫn luôn không tệ, hai nhà cũng môn đăng hộ đối.

"Được thôi." Ninh Kỳ kêu một tiếng.

"Nghe ngài an bài đi." Dù sao cùng ai ở bên nhau cũng thế, Ninh Tu Viễn cũng không phải dạng người tin vào tình yêu, loại việc này, chỉ cần có thân phận cùng tiền, đã có rất nhiều người vội vàng dán tới mà lấy lòng.

"Ta sẽ cùng Giang lão gia thương lượng." Ninh Kỳ sắc mặt hòa ái nói với Giang Ngôn.

Giang Ngôn đỏ mặt gật gật đầu.

Trong khoảng thời gian này Ninh Tu Viễn mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc hắn, Giang Ngôn khí sắc tốt hơn rất nhiều.

Không có Sầm Lễ ở, trên bàn cơm tựa hồ trở nên càng hài hòa, Lý thẩm đơn độc làm một phần đồ ăn riêng mang lên cho Sầm Lễ, cũng ngầm so sánh với không khí dưới lầu, một người có vẻ có chút cô đơn lạc lõng.

Qua hồi lâu, Ninh Kỳ đi tới phòng cậu.

Dây xích treo ở trên giường còn chưa được thu dọn, phòng trong bày biện quá mức đơn điệu, rất không giống với con phòng của một người bình thường, càng giống sủng vật được nôi trong lồng sắt hơn.

Nghe thấy tiếng cửa phòng được mở ra, Sầm Lễ vẫn như cũ an tĩnh ngồi ở trên ghế.

"Yêu cầu của cậu đề ra, ta có thể đáp ứng." Ninh Kỳ mở miệng nói.

"..."Sầm Lễ lúc này mới nghiêng đầu chút, liếc qua người đang tới gần cậu.

"Tiểu tử kia còn đang chăm soc cho Giang Ngôn, cậu hiện tại không cần lo lắng nó sẽ tới đây, có gì muốn nói, đều có thể nói với ta." dáng vẻ này của Ninh Kỳ, giống như muốn lắng nghe cậu tâm sự, sau đó giúp cậu trút bỏ.

Con người ta khi bị lừa gạt một lần, sẽ không bị lừa lần thứ hai, nếu là lần trước ngay lúc cậu đập cửa, Ninh Kỳ tới đây tìm cậu, cậu khẳng định sẽ nói hết mọi chuyện cho ông ta, cũng khẩn cầu ông ta giúp cậu.

Có bao nhiêu hy vọng, thời điểm tan vỡ có bây nhiêu thống khổ.

"Sầm Lễ, ta biết cậu là một đứa trẻ hiểu chuyện, ương ngạnh quá thì dễ chuốc khổ vào thân, tình huống hiện tại, ai cũng không muốn nghĩ đến, mỗi người nhường nhau một bước đối với ai cũng có lợi." Ninh Kỳ nói.

Sầm Lễ lắc lắc đầu, "Nếu có thể, tôi cũng không muốn nghe sắp xếp của ông."

"Nhưng cậu hiện tại không còn lựa chọn." Sầm Lễ khóe miệng hiện lên ý cười, "Là không muốn chọn."

Không biết Ninh Kỳ rời đi từ khi nào, chén sứ không cẩn thận rơi vỡ nát, Sầm Lễ ngơ ngẩn nhìn mấy mảnh vỡ đầy đất kia.

Người hầu sẽ đến thu dọn, sau đó dọn dẹp phòng sạch sẽ một lượt.

Qua vài ngày, Ninh Tu Viễn mới đến phòng cậu.

Có lẽ là bởi vì lần trước bị cậu làm cho mất mặt, Ninh Tu Viễn sắc mặt rất không ổn tí nào.

Ninh Tu Viễn nói, "Cậu hẳn là cảm thấy rất may mắn, Tiểu Ngôn thân thể khôi phục rất tốt, bác sĩ nói trước khi tới trường, băng gạc trên đầu có thể tháo bỏ."

"Phải vậy không?" Sầm Lễ hỏi lại.

So sánh với quá khứ cứng nhấc, Sầm Lễ hôm nay lại có phần nhiệt tình.

Cậu tiến lên trước, vươn tế gầy cánh tay vòng qua cổ Ninh Tu Viễn.

"Đã suy nghĩ kĩ rồi sao?" Ninh Tu Viễn hỏi, sắc mặt hòa hoãn một ít," Sau này Tiểu Ngôn khả năng cao sẽ ở bên tôi."

"Chúc mừng." Sầm Lễ không có chút phản ứng dư thừa nào.

"..." những lời này của Ninh Tu Viễn bất quá cũng chỉ như đang thử lòng người khác, ngay cả mấy thiếu niên ở câu lạc bộ đêm, sau khi nghe thấy hắn sẽ có bạn đời đều không cao hứng nổi.

Chẳng qua phần nhiệt tình này của Sầm Lễ, khiến cho sự bất mãn trong lòng hắn giảm hẳn.

"Đã qua ba tháng." Sầm Lễ tiếng nói rất thấp, bày ra dáng vẻ như có như không rất mê hoặc lòng người.

Ninh Tu Viễn bàn tay vuốt ve vùng bụng nhỏ của cậu, đã có thể cảm nhận được độ cong nho nhỏ.


Đôi môi nhợt nhạt chạm vào khóa môi hắn, dục vọng trong nháy mắt bao phủ hết lý trí, Ninh Tu Viễn đẩy Sầm Lễ xuống giường.


Sầm Lễ đôi mắt ám ám, rồi sau đó hé môi, tùy ý hắn xâm nhập.


****************


Đi tiêm về chỉ thấy đau chỗ tiêm và đau toàn người thôi chứ khum bị sốt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK