Vốn Sầm Lễ đại bộ phận thời gian đều giành ở trong nhà, làn da trắng hơn so với người thường, hiện giờ càng làm rõ nết bệnh trạng tái nhợt, ánh mắt cậu lơ đãng đảo qua Ninh Tu Viễn, còn mang theo vài phần hơi nước ướt át.
Trong tay cậu cầm một cái khăn lông khô ráo, lau đi đầu tóc ướt nước, đi tới làm như không thấy Ninh Tu Viễn, sắc mặt vẫn như thường không hề biến đổi.
Ninh Tu Viễn từ trước đến nay chưa từng bị người khác đối xử như vậy, nếu là lúc trước ngay tại thời điểm này, nếu là đối Sầm Lễ ở trong phòng tắm rửa, hắn sẽ trực tiếp đi vào, đè người lên vách tường của phòng, không màng đến sự cự tuyệt cùng khẩn cầu của cậu, thuận theo thân thể xâm chiếm người này.
Hầu kết hơi dịch chuyển một chút, Sầm Lễ đang cách hắn không xa, cửa phòng tắm mở ra, nhiệt độ hơi nước từ trong tràn ra, như muốn khơi dậy dục vọng của hắn bốc lên tới cực điểm.
"Sao lại mặc ít như vậy?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Hắn đưa mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó đi tới ngăn kéo cầm máy sầy ra.
"Không muốn sao?"
Sầm Lễ thanh âm thực lãnh đạm, nhưng cố tình chính là như vậy, càng làm lòng người ngứa ngáy.
Ninh Tu Viễn cầm lấy cái ghế ban cạnh kéo lại, nói, "Đến đây, tôi giúp cậu sấy khô tóc."
Sầm Lễ nghe theo lời hắn nói, ngồi ở trên ghế, có lẽ là bởi vì áo sơmi có chút quá khổ, cổ áo rộng hở ra một vùng da dẻ, có thể thấy đường cong sống lưng tuyệt đẹp, bởi vì mang thai còn chưa đến ba tháng, bụng nhỏ vẫn rất bình thường, eo so với nam nhân còn nhỏ hơn.
Sầm Lễ đầu tóc rất mềm mại, có lẽ là bởi vì ở trong phòng quá lâu, không có để ý, hơi dài, cơ hồ che khuất cả mí mắt.
Tóc đã khô được nửa, quanh quẩn bên mũi mùi hương rất dễ ngửi, Ninh Tu Viễn đã sớm nghe bác sĩ nói qua, mang thai chưa được ba tháng sẽ không ổn định, tốt nhất không nên làm chuyện phòng the, cho nên hắn cũng không tính muốn làm gì Sầm Lễ.
Sầm Lễ toàn bộ quá trình đều rất an tĩnh, tùy hắn muốn làm gì thì làm.
Một lát sau, Ninh Tu Viễn tắt máy sấy, hỏi, "Bữa tối muốn ăn gì không?"
"Không phải đã sớm quyết định sao." Sầm Lễ nói.
"..."Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày, tuy rằng danh sách dinh dưỡng đã sớm được chuẩn bị, nhưng cũng có thể thêm những món khác.
Sầm Lễ nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt mang theo cảm xúc không rõ ràng.
Tức giận dần dần bình ổn giảm xuống, nhưng lại len lỏi lên một ngọn lửa đang cháy hừng hực khác.
Ninh Tu Viễn nói, "Quyết vậy đi."
Vừa lúc bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Giang Ngôn tiếng nói vang đến, "A Viễn, anh đang ở bên trong sao?"
"Ừ." Ninh Tu Viễn lên tiếng.
Hắn đang muốn đi ra ngoài, lại bị Sầm Lễ hỏi một câu, "Đi luôn sao?"
Một câu hỏi nhẹ như lông hồng, lại như có gì đó câu lấy hồn hắn, Ninh Tu Viễn còn chưa bao giờ thấy cảnh này, hắn một tay kéo Sầm Lễ tới gần hơn, không phí chút sức lực nào, hắn thấp giọng hỏi," không muốn tôi đi sao?"
"..." Sầm Lễ không trả lời.
Giang Ngôn mở miệng nói, " Người lớn trong nhà muốn chúng ta trở về một chuyến." Sầm Lễ thân thể đờ ra, ấy thế mà thời gian trôi nhanh thật, đã sắp tới cuối năm.
Vào khoảng thời gian này, Ninh Tu Viễn đều sẽ không để ý đến cậu, cậu sẽ tới bệnh viện cùng mẹ trải qua nó, cùng nhau hưởng thụ năm mới, cậu trước tiên sẽ gói sủi cảo, chờ đến 0 giờ sẽ đem đi nấu, sau đó đút cho mẹ ăn.
Lúc ấy cậu còn nghĩ, có phải hay không năm tới, sẽ trở nên thuận lợi hơn chút.
Sầm Lễ nhỏ giọng nói, " Mấy ngày nữa tôi muốn tới bệnh viện." Có ví dụ lần trước, Ninh Tu Viễn không có lên tiếng.
Sầm Lễ tay chậm rãi cởi ra áo ngoài, nói, "Nếu anh không yên tâm, có thể phái người tới trông tôi."
"Tôi làm sao có thể tin tưởng cậu?"
"..."Sầm Lễ nâng lên mí mắt, nhìn Ninh Tu Viễn, trên mặt hiện lên nụ cười nhạt,"Mẹ tôi còn ở bệnh viện, tôi có thể chạy đi đâu? Bệnh viện lại lớn như vậy. Anh có thể phái vài người tới canh giữ tôi, bất quá không được để bà phát hiện."
Ninh Tu Viễn lại chỉ mải ngắm nhìn ngón tay Sầm Lễ, sau đó đặt ở bên môi, nhẹ nhàng hôn. (Bỏ qua tất cả thì khúc này rất hỏny, nhưng đáng tiếc chúng ta cần giữ một cái đầu lạnh)
Động tác này, làm Sầm Lễ theo bản năng muốn rụt tay trở về, bọn họ chả là gì của nhau cả, Sầm Lễ không cảm thấy bản thân níu kéo gì cái hành động có chút ấm áp này.
Giang Ngôn thấy Ninh Tu Viễn vẫn chưa ra tới, lại gõ gõ cửa, "A Viễn, em có lời muốn nói với anh."
Ninh Tu Viễn phảng phất như không nghe thấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Sầm Lễ, hắn đột nhiên nâng cằm Sầm Lễ, mạnh mẽ ghì môi lại, nhiệt độ như muốn sôi trào lên, Sầm Lễ thân thể thoáng ngừng lại, theo sau phối hợp hé miệng.
"A Viễn." Giang Ngôn lại đứng ở cửa gọi.
Chỉ là trong phòng hai người đang triền miên, không có thời gian để ý tới cậu ta, Ninh Tu Viễn ngón tay theo vạt áo sơmi thăm dò đi vào, Sầm Lễ thân thể run rẩy, cậu rốt cuộc vẫn là không am hiểu.
Trên người mặc áo sơmi, vẫn là chiếc lần trước Ninh Tu Viễn nhốt cậu trong nhà, đối phương không có cởi cúc áo sơmi, chỉ sốc vạt áo lên tới sườn eo, hai chân thẳng tắp bại lộ trước mắt hắn.
Đôi môi nhạt sắc trở nên đỏ tươi, Sầm Lễ đôi mắt có chút mất tiêu cự, Ninh Tu Viễn ngón tay vuốt ve cánh môi cậu, Sầm Lễ không tránh đi.
" Hôm nay tại sao lại ngoan như vậy?" Ninh Tu Viễn nhẹ hỏi.
"Nếu cuộc sống về sau đã được định đoạt sẵn, tôi cũng không cần thiết đi làm mấy việc vô nghĩa."
Ninh Tu Viễn cười cười, "Nếu biết hiểu chuyện sớm như vậy, tôi cũng không đến mức phải khiến cậu bỏ học."
"..."
"Không đọc sách cũng không có ảnh hưởng gì, còn không bằng học cách làm sao khiến tôi yêu thích, đến lúc đó chỗ tốt không thể thiếu cậu."
"..."
Thân thể ngã tới trên chiếc giường mềm mại, Ninh Tu Viễn đã sớm sai người đem khăn trải giường đổi thành màu đỏ rực, càng tôn lên làn da như bạch ngọc của cậu.
Cơ thể hắn bày trước mặt cậu, Sầm Lễ vẫn là tim đập nhanh hơn một chút.
Chỉ là loại chuyện này cậu đã cùng hắn trải qua vô số lần, thân thể này, cũng đã sớm trở nên dơ bẩn.
Tiếng gõ cửa bên ngoài đứt quãng vang lên, Sầm Lễ hoảng hốt vài giây, nếu là trước kia, có người ở bên ngoài gõ cửa, cậu đã sớm cảm thấy hổ thẹn, biết rõ bản thân không phải đối thủ của Ninh Tu Viễn, vẫn là đem hết toàn lực phản kháng người này, cuối cùng lại bị hắn chế trụ eo, càng điên cuồng đoạt lấy, cậu chỉ có thể cắn chặt cánh môi, không cho mình phát ra tiếng khóc nức nở.
"Có gì đợi lát nữa rồi nói." Ninh Tu Viễn nói với người ngoài cửa.
Lúc này bên ngoài tiếng gõ cửa mới dừng lại.
Đầu lưỡi ướt át liếm ngực cậu, Sầm Lễ toàn thân run rẩy, ngón tay vô lực nắm ga giường đến phát nhăn, Ninh Tu Viễn cởi cúc áo sơmi, khiến cậu bại lộ hoàn toàn trước mặt mình.
Sầm Lễ đại khái có thể tưởng tượng sắc mặt của Giang Ngôn hiện giờ, trong nháy mắt, cậu thế nhưng nảy sinh ra một loại cảm giác bệnh trạng, chính cậu cũng không biết mình ra sao.
******************************