"Trận đấu kế tiếp, Ngang Phong Mậu của phái Võ Đang đối đầu Đào Cao Ý của phái Ngũ Độc!"
Đám đông vừa nghe xong, liền bắt đầu xì xào.
"Ha ha! Hay!"
"Ngũ Độc phái vốn là rất khó chơi à!"
"Nhưng tên Phong Mậu cũng không đơn giản!"
"Hề hề, để xem!"
"Hắc, dám cược không?"
"Được, cược thì cược, ta sợ ngươi sao?"
Hoàng Việt bỏ mặc ngoài tai thanh âm xì xào bàn tán, nhảy thẳng lên võ đài, sau đó nhìn xuống phía Trần Mộ Hoa, trao cho cô một ánh mắt an tâm.
Cao Ý cũng nghênh ngang bước lên đài, sau đó làm bộ ra vẻ rất hống hách, nói: "Này, ta nghe nói quyền pháp của ngươi rất giỏi?"
"Thì sao?"
"Có dám đấu quyền không, ngươi cũng biết phái Ngũ Độc của ta không giỏi dùng kiếm!"
"Không hứng thú!"
"Không phải Võ Đang vốn dĩ nổi danh với Thái Cực Quyền sao?"
"Thái Cực Kiếm đã đủ đánh bại ngươi rồi!"
"Ngươi... Ngươi sợ thì có!" Cao Ý thấy Hoàng Việt không mắc mưu, vô cùng căm tức, cũng vô cùng hoảng sợ, lẽ ra hắn khiêu khích như vậy, một tên thiếu niên trẻ tuổi như Hoàng Việt phải đáp ứng mới đúng chứ.
"Không cần nhiều lời, có bản lĩnh gì cứ xuất ra!" Hoàng Việt lạnh lùng quát, sau đó liền rút kiếm, hướng về phía đối phương tấn công.
Cao Ý cũng không phải là đối đầu với kiếm sĩ là sẽ nắm chắc thua cuộc, hắn liền từ trong lồng ngực ném ra một con độc xà, con độc xà này chắc chắn là rất độc, nó bay thẳng về phía Hoàng Việt, há miệng lớn ra muốn cắn vào người sau, làm Hoàng Việt cũng có chút bồi hồi.
"Muốn chơi độc sao?" Tuy rằng Hoàng Việt không sợ độc, nhưng cũng không có nghĩa là hắn phải thể hiện ra, Hoàng Việt chỉ chém một phát, con độc xà liền đứt thành hai nửa, từ trong cơ thể nó, độc khí bắn ra, nhưng Hoàng Việt đã lập tức tạo ra một lớp nội lực ngăn cản độc khí, độc dịch bắn tới phía mình, làm Cao Ý cực kỳ căm tức.
"Hừ, coi như ngươi giỏi!" Cao Ý lập tức nhảy xuống lôi đài, đối phương dù gì cũng là nửa bước Hậu Thiên, nếu như không đấu cận chiến để hắn sử dụng Vạn Độc Thủ thì hắn không có cơ hội thắng nổi, như vậy thì thà là chịu thua ngay cho rồi.
"Ngang Phong Mậu của phái Võ Đang, thắng!" Người chủ trì hô lớn, đám đệ tử Ngũ Độc lúc này vô cùng căm phẫn, nhìn về Hoàng Việt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng Hoàng Việt cũng không xem ra gì.
"Xem ra người này cũng không phải ngựa non háu đá!"
"Tâm tính khá trầm ổn!"
"Ta thấy đó là hắn thông minh!"
Đám đông võ giả lúc này cũng đã hiểu thêm về tuyển thủ đặc biệt này, quả thật Hoàng Việt hành sự quá ổn trọng, tuy cũng có nhiều lúc khiến người ta trợn tròn mắt, nhưng cũng có những hành động hết sức bình thường, nếu đổi là họ, có khi cũng đã thử đấu quyền với Đào Cao Ý rồi.
Hoàng Việt cũng không nán lại thêm, dù gì đệ tử của các môn phái khác cũng chả có gì đặc biệt, hôm nay Huyền Đạt sẽ đấu với phái Thái Sơn, tuy rằng Hoàng Việt cũng khá coi trọng người này nhưng cũng không cần thiết phải ở lại quan khán, dù gì đây đối với hắn cũng chỉ là trẻ ranh đánh nhau, hắn một người chỉ cần muốn là có thể bước vào cảnh giới Hậu Thiên hậu kỳ thì quan tâm chi trận đấu của cao thủ Hóa Kính chứ?
Chỉ là, lần này thi đấu cũng đã chia ra nhánh, ngày mai, đối thủ ở vòng Bán Kết của Hoàng Việt không ai khác chính là Châm Hạo Đãng, còn Dương Siêu Phong chắc chắn sẽ đụng độ Huyền Đạt, Hoàng Việt cũng muốn xem xem tên Châm Hạo Đãng này có mang bí kíp ám khí theo bên người không, nên trước khi đi, hắn còn cố tình nhờ hệ thống lấy trộm.
"Đinh! Kí chủ trộm thành công Tiểu Lý Phi Đao!"
"Ách..." Hoàng Việt gãi gãi đầu, đúng là có thật, còn là Tiểu Lý Phi Đao, tốt, ngày mai ta sẽ cho ngươi bại trận trước môn ném ám khí bất truyền này, ha ha.
Quay về nơi trú chân, Hoàng Việt đoán không sai, vừa mới về thì đã thấy Trần Mộ Hoa chạy đến, hôm nay cô không cần phải bồi sư tỷ của mình thi đấu do sư tỷ của cô đã bại trong tay Huyền Đạt, nên có thể xin về trước, Trần Mộ Hoa vừa thấy Hoàng Việt liền chạy tới ôm chầm hắn, nói: "Phong Mậu ca ca, ca thật giỏi!"
Hoàng Việt cũng vỗ vỗ vai cô bé này, một hồi lâu sau người kia mới chịu buông ra, Hoàng Việt lại nói tiếp: "Mộ Hoa, nếu một ngày Phong Mậu ca ca không giỏi, Phong Mậu ca ca chỉ là người bình thường, Mộ Hoa sẽ như thế nào?"
"Mộ Hoa vẫn yêu Phong Mậu ca ca!"
"Ách..." Hoàng Việt không biết nói gì hơn, nói thì dễ lắm, nhưng sau này hẳn là tên Phong Mậu sẽ gặp không ít trở ngại à...
Hoàng Việt cũng không tiện bồi Mộ Hoa lâu, hắn nói cô ta mau về để hắn còn chuẩn bị cho trận đấu ngày mai, người sau đồng ý với một điều kiện là được mang điểm tâm chiều và tối cho Hoàng Việt, cái này thì Hoàng Việt cũng không từ chối, thế là hắn yêu cầu hệ thống truyền kiến thức Tiểu Lý Phi Đao vào cho hắn, nếu mua công pháp từ hệ thống, sẽ được truyền kỹ năng luôn, còn đã có công pháp rồi, chỉ tiêu hao 50% tích phân để truyền kỹ năng mà thôi.
Lập tức, vô vàn kỹ năng về ném ám khí truyền vào trong óc Hoàng Việt, hắn tiêu hao 50 tỷ tích phân, bằng với môn công pháp này, tuy vậy môn công pháp này cũng chỉ có 3 tầng mà thôi, Hoàng Việt không biết còn có những tầng sau hay không, dù gì tên Châm Hạo Đãng cũng không hẳn là cao thủ đỉnh tiêm trong môn phái, nhưng Hoàng Việt cũng không tính sử dụng hoàn toàn kỹ năng của Tiểu Lý Phi Đao, hắn sẽ biến tấu nó sao cho thích hợp với kỹ năng ném ám khí ninja của mình nhất, dù gì nếu như hắn biết thuật Tiểu Lý Phi Đao, cũng sẽ lộ ra quá mức hoang đường, vì hắn là đệ tử Võ Đang chứ đâu phải đệ tử của Đường Môn đâu chứ?
Dành cả ngày trời cho quen với cách sử dụng, tuy rằng kỹ năng đã được in sâu vào trong đầu nhưng quen tay thì vẫn tốt hơn chứ sao, Hoàng Việt đã có thể ném ám khí cực kỳ âm hiểm, phải nói đúng là võ thuật Trung Quốc phát triển, kỹ năng ném ám khí của phái Đường Môn so với phái Hoàng Việt thì đáng sợ hơn rất nhiều, nhưng Hoàng Việt cũng không cho rằng người Việt kém hơn, mà chỉ là do người Trung Quốc tiếp xúc với võ thuật trước và họ đông đúc hơn mà thôi.
Tối hôm đó, khi Trần Mộ Hoa đến phòng thì lại thấy Hoàng Việt đang ném ám khí, khuôn mặt cô vô cùng bất ngờ, không hiểu tại sao Phong Mậu ca ca của mình không luyện quyền hay luyện kiếm mà lại luyện ném ám khí đây, chắc hẳn là Phong Mậu ca ca muốn thử xem ám khí có thể làm được gì, nhưng như vậy hẳn là không quá khôn ngoan đâu à!
"Phong Mậu ca ca, sau đại hội này huynh tính làm gì?" Trẩn Mộ Hoa nhìn Hoàng Việt, hai mắt đầy hiếu kỳ hỏi.
"Ừm... Tiếp tục tu luyện, chờ ngày trở thành trụ cột của môn phái!"
"Ca ca, vậy sau khi trở thành trụ cột môn phái rồi ca muốn làm gì?" Trần Mộ Hoa đầy chờ mong nói, dường như muốn nghe Hoàng Việt xác nhận điều gì đó.
"Ừm thì... cùng muội phiêu bạt giang hồ!"
"Ca ca tốt nhất!" Trần Mộ Hoa đầy mừng rỡ ríu rít hô, sau đó cũng không làm phiền Hoàng Việt, đặt điểm tâm trên bàn sau đó rời đi luôn.
Hoàng Việt ăn xong thì cũng không tập luyện thêm nữa, mà quyết định nghỉ ngơi, dù gì bây giờ tu luyện muốn nhanh thì cần tích phân, còn không có tích phân thì tu luyện nhiều cũng không tăng lên bao nhiêu, chi bằng để cho tâm trạng của mình được sảng khoái.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK