Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Việt thấy Huỳnh Liên lao tới, cũng lập tức tung quyền đón đỡ, tuy rằng dùng nắm đấm với nữ nhân không phải những gì một người con trai tốt nên làm nhưng đây là giang hồ a... Không phải là chốn đô thành, làm sao có thể so sánh với nhau được chứ?



Mọi người võ giả cũng biết sự lợi hại khi Hoàng Việt sử dụng Yến Phi Quyền, nhưng đều cho rằng với kình lực của mình, Hoàng Việt tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản Huỳnh Liên trong chốc lát mà thôi.



Khi nắm đấm của Hoàng Việt và thủ chưởng của Huỳnh Liên va chạm vào nhau, tuy rằng không vang lên thanh âm, nhưng lúc này cả hai người đều cảm nhận được kình khí từ đối phương truyền vào cơ thể mình.



“Khí Âm Dương?” Huỳnh Liên có vẻ ngạc nhiên, loại khí này vừa ôn hòa, vừa bá đạo, nói chung nó ở trạng thái cân bằng, lại rất nồng hậu, đây chẳng phải sự kết hợp giữa khí âm và khí dương sao?



“Kình lực áp súc?” Còn về Hoàng Việt, hắn cảm nhận được một cỗ kình lực được áp súc lại, nó mạnh hơn kình lực bình thường đến mấy lần, quả nhiên, Liên Hoa Công của Hồng Liên phái danh bất hư truyền.



“Đạp đạp..” Hoàng Việt không ngừng đạp lùi về sau, luồng kình lực của Huỳnh Liên phải nói rất mạnh, nhưng nếu như đây là toàn bộ thực lực của cô ta, thì muốn đả thương Hoàng Việt cũng không thể.



“Chỉ mới 2 thành công lực thôi tiểu đệ à!” Huỳnh Liên cười hì hì nói, có vẻ như cũng không giận Hoàng Việt như lúc mới đầu.



“Đệ cũng mới chỉ dùng 5 thành công lực thôi!” Hoàng Việt nói vậy, đã lộ ra về kình lực, hắn thua kém Huỳnh Liên rất nhiều rồi, đây há chẳng phải, kình lực của Huỳnh Liên mạnh gần gấp 3 lần hắn sao.



“Hoàng Việt nguy to!” Đám võ giả quan chiến ai nấy xì xầm, xem ra đúng là sẽ không có bất ngờ gì lớn xảy ra, Hoàng Việt thua chắc, tất nhiên trừ khi Hoàng Việt nói xạo, khi thực lực của hắn mạnh hơn những gì hắn nói ra ngoài.



“Ách...” Lúc này Hoàng Việt gãi gãi đầu, mới nhận thức được mình lỡ lời, lỡ xưng là đệ rồi, không hay, không hay a, tại sao lại buột miệng như vậy chứ.



“Hì hì... tiểu đệ thật ngoan!” Huỳnh Liên cười rạng rỡ, quả thật trông cô khi cười rất đẹp.



“Tiếp chiêu!” Cô liền tiếp tục lướt tới, tung ra một chưởng bằng tay trái.



Hoàng Việt cũng nhanh chóng đỡ đòn, lần này hắn dùng bảy thành công lực, kình lực đánh ra mạnh hơn trước khá nhiều.



Nhưng kết quả vẫn vậy, Hoàng Việt bị ép phải không ngừng đạp lùi về sau, đến rìa mép lôi đài, lúc này hắn mới vận dụng Vân Du Công, lướt qua một góc khác, sau đó quay lại giữa sân.



“Liên cô nương, lần này là mấy thành công lực?” Hoàng Việt vội hỏi.



“Hừ, phải gọi Liên tỷ!” Khuôn mặt Huỳnh Liên lúc này lại hiện lên vẻ lạnh lùng, tiếp tục vỗ chưởng về phía Hoàng Việt.



“Gọi Liên tỷ có lợi gì không?” Hoàng Việt cười hắc hắc, không ngừng né tránh, hồi nãy hắn không dùng thân pháp, chứ hắn dùng Vân Du Công thì Huỳnh Liên muốn đánh trúng hắn cũng không dễ đâu à.



“Gọi tỷ, tỷ sẽ nương tay cho!” Huỳnh Liên cười khúc khích, quả thật cô trẻ con hơn so với số tuổi của mình nhiều.



“Ha ha, vậy thì không cần!” Hoàng Việt dĩ nhiên không cần một cô gái nương tay rồi, sau đó, hắn lợi dụng thân pháp của mình, cùng với nghe theo lời khuyên của công tử Hải Đường, vòng qua eo Huỳnh Liên, ôm chặt lấy eo cô.



“Ngươi...ngươi... vô sỉ!” Huỳnh Liên bối rối, cái tên này, biết không thể thắng được mình, nên chơi trò ám muội sao?



“Hỗn đản!” Lúc này, Vũ Nam ở dưới lôi đài hét to, mọi người cũng nhìn về phía hắn, “Trọng tài, hắn phạm quy!”



“Hạo Nhiên Đại Nhân!” Vị Tông Sư Chủ Trì liền nhìn sang Hạo Nhiên Đại Tông Sư tỏ ý muốn hỏi.



“Không hề gì, tiếp tục!” Hạo Nhiên Đại Tông Sư cười lớn, lúc này Hoàng Việt và Huỳnh Liên vẫn đang mắt đối mắt, Hoàng Việt đang ôm ngang eo Huỳnh Liên, người sau lúc này ngả người ra sau, để hắn ôm lấy, khuôn mặt ửng đỏ: “Mau buông... mau buông ra...”



Hoàng Việt có thể cảm giác được, thân hình mảnh khảnh, mềm mại của Huỳnh Liên rất nhẹ, với lực lượng của hắn thì ôm nàng không tốn chút sức nào.



“Không buông! Gọi ca!” Hoàng Việt cười hắc hắc.



“Mơ tưởng!” Huỳnh Liên liền tức giận, vỗ một chưởng thật mạnh vào ngực Hoàng Việt, nhưng dĩ nhiên là vẫn giữ lại một phần lực đạo.



Hoàng Việt lập tức đạp đạp về sau, hai người nhanh chóng tách ra.



“Hừ, cũng không dễ thu phục lắm!” Hoàng Việt thầm nhủ trong lòng, đòn vừa rồi, nếu không phải hắn tu luyện thể công cực kỳ mạnh, có khi cũng phải bị tức ngực, thậm chí phải bị thương không nhẹ, xem ra cô nàng này tuy có chút ưa thích mình nhưng cũng không phải người thiện lương đâu à...



“Dâm tặc, ngươi còn dám làm như thế nữa, đừng trách ta...” Huỳnh Liên căm phẫn nói, sau đó còn cố tình nhìn xuống hạ bộ của Hoàng Việt, làm Hoàng Việt cảm thấy vô cùng lúng túng, vội khép hai chân lại.



“Này... cô đừng như thế nha!”



“Ha ha!” Người sau cười khoái trá.



Lúc này, đám khán giả thấy hai người đấu không nghiêm túc gì cả, vội la mắng: “Sao không đấu đàng hoàng đi!”



“Thật sự là!”



“Đúng là nam nữ trẻ tuổi, gặp nhau không nhịn được sinh tình!”



“Huỳnh Liên thích Hoàng Việt rồi chăng?”



Huỳnh Liên lúc này ở trên đài nghe đám võ giả nghị luận như vậy, có hơi xấu hổ, vội cắn răng, lướt đến tiếp tục tấn công Hoàng Việt.



“Lần này ta sẽ không nương tay!” Nói rồi, tung ra một chưởng.



“Được, ta cũng thế!” Hoàng Việt lắc mình né ra, sau đó cũng đấm ra hai quyền.



Dĩ nhiên, hắn đấm về phía bàn tay của Huỳnh Liên, chứ tuy muốn ăn tiện nghi, nhưng nếu hắn dám đấm về ngực hay gì đó thì từ nay giang hồ đất Việt sẽ có một vị võ giả mang danh hiệu dâm tặc mới ra đời...



Nhưng sau vài phút giao thủ, Hoàng Việt biết Huỳnh Liên chỉ là nói vậy thôi, dường như cô ta đang muốn giúp mình đó a.



“Ngươi sắp đột phá sao?” Huỳnh Liên nói nhỏ, cô thật sự không thể tin tưởng nổi là Hoàng Việt còn chưa đột phá đến nửa bước Hóa Kính, cô có thể cảm nhận được kình lực của Hoàng Việt vẫn chưa thật sự lột xác thành một cấp độ mới.



“Đúng vậy!” Được thế, Hoàng Việt lắc mình, thủ thỉ vào tai Huỳnh Liên, người sau nghe được, lúc này mới dám khẳng định, nhưng sự chấn kinh trong lòng thì không gì sánh nổi.



Đùa sao, một tên tiểu tử 18 tuổi, chưa đột phá nửa bước Hóa Kính thì rất bình thường, nhưng vấn đề là hắn có thể đỡ được 5 thành thực lực của mình a... Tuy rằng rơi xuống hạ phong, nhưng như thế là quá giỏi rồi, trong lòng Huỳnh Liên lập tức không khỏi rục rịch, chẳng lẽ đây chính là chân nam nhân mà mình muốn tìm sao??



Khuôn mặt Huỳnh Liên bắt đầu lại đỏ lên, sau đó khẽ nói nhỏ: “Ta sẽ giúp ngươi!”



Nói rồi, liên tục tấn công, trong lúc đó, không ngừng đề thăng lực đạo, muốn giúp Hoàng Việt càng ngày càng cảm nhận và tăng độ chưởng khống cũng như kích phát tiềm lực của mình.



Thật sự, Hoàng Việt đối với cô gái này rất cảm kích, cô ta dường như không quá quan tâm đến chiến thắng, thật sự đối mặt với đối thủ còn có lòng giúp đối phương, hay tại là mình quá anh tuấn nên cô ta mới vậy đây, để giải tỏa nỗi nghi ngờ, Hoàng Việt lập tức hỏi hệ thống:



“Hệ thống, độ hảo cảm của Huỳnh Liên là như thế nào!”



“Độ hảo cảm của Huỳnh Liên: Đã động xuân tâm!”



Hệ thống trả lời làm Hoàng Việt lập tức mộng bức...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK