Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưa hôm đó, cuối cùng Hoàng Việt cũng thấy được Nam Kiếm Thành, cổng tòa thành này được kiến thiết giống hình thanh kiếm, ở phần trên vừa dài vừa có mũi nhọn nhô ra.



"Đến rồi, ha ha!"



Trên đường đi, đám Hoàng Việt cũng không thiếu lần gặp võ lâm nhân sĩ, những đệ tử của các môn phái khác, thậm chí ngay cả phái Thiếu Lâm cũng có vài vị cao tăng đến nơi này, hẳn là những người này cũng muốn thử sức kỳ nghệ của mình, đột phá đến Hậu Thiên đây mà.



Đám người Hoàng Việt nhanh chóng tiến nhập thành, mấy tên đệ tử canh cổng thấy đám người Hoàng Việt mặc y phục phái Võ Đang thì không dám ngăn cản, vội vàng nhường một lối đi, dù gì bọn họ cũng biết sắp tới ở Vô Nhai Sơn cách đây 3 ngày đi đường sẽ diễn ra Hoàng Lung thịnh hội, đây là dịp tập hợp của vô số cao thủ võ lâm, thậm chí còn có cả những bậc tiền bối đức cao vọng trọng, không phải đến vì 20 năm tu vi mà chỉ là đơn thuần muốn cùng giao lưu với Vô Nhai Tử.



Hoàng Việt cũng biết, Vô Nhai Tử ở trong thế giới này hoàn toàn không giống với trong phim ảnh, nhưng đều có điểm tương đồng là yêu thích cờ vây, thậm chí có tạo nghệ rất cao trong lĩnh vực này, quả thật, người trong giang hồ ngoài luyện võ ra, còn có rất người am hiểu cầm kỳ thi họa, Hoàng Việt cũng rất muốn giao lưu cùng những tiền bối lâu năm, hẳn là chính mình sẽ nhận được rất nhiều dẫn dắt.



Đường phố của Nam Kiếm thành quả thật rất nhộn nhịp, đâu đâu cũng thấy võ giả mặc trang phục của các môn phái, bọn họ gặp Phương Nguyên sư huynh, cũng có không ít người nhận ra, lên tiếng chào hỏi không ngớt.



"Phương Nguyên, chúng ta nhất định phải đánh một ván, ngày mai sẽ diễn ra đại hội giao lưu cờ vây do thành chủ tổ chức, ngươi hẳn là sẽ tham gia chứ!" Một thiếu hiệp của phái Không Động ở trên đường thấy được Phương Nguyên, liền lên tiếng chào hỏi.



"Dĩ nhiên, ha ha, thành chủ quả thật là hợp ý ta!" Phương Nguyên cười hắc hắc, xem ra vị thành chủ này cũng biết nắm bắt cơ hội, muốn tạo sân chơi giao lưu cho các môn phái, đồng thời cũng nhân cơ hội tạo mối quan hệ, tạo thiện cảm đối với các giang hồ nhân sĩ đây mà.



Hoàng Lung Kỳ Cục Thịnh Hội cũng không phải là lúc nào cũng diễn ra, mỗi khi Vô Nhai Tử tiền bối có đột phá trên tạo nghệ cờ vây, hoặc hắn nghĩ ra thế cờ hay, mới có thể tổ chức, vả lại hắn cũng không có nhiều tu vi để truyền thụ, cho nên Phương Nguyên nghe nói lần Hoàng Lung Thịnh Hội trước đó diễn ra là khi hắn còn chưa ra đời, vả lại Vô Nhai Tử lúc đó cũng chỉ truyền thụ cho người thắng cuộc 5 năm công lực mà thôi.



Dĩ nhiên, lần đó cũng có người thành công giải cục, là một cao nhân của phái Thanh Thành, nghe đồn người này là bạn hữu tri giao với Vô Nhai tiền bối, sau khi giải thành công cũng không cần nhận lấy 5 năm tu vi, chỉ cầu Vô Nhai tiền bối nhận rằng kỳ nghệ của mình thua kém đối phương, kết quả ra sao thì không ai biết được, chỉ biết sau khi vị tiền bối đó rời đi, Vô Nhai Tử đã có mấy chục năm không nghĩ ra thế cờ mới nào.



Về phái Thanh Thành, đây cũng như môn phái Võ Đang, là một môn phái theo Đạo Giáo, nghe đồn nổi danh với tuyệt kỹ Thôi Tâm Chưởng, cước pháp và kiếm pháp, tuy vậy vị cao nhân đó nghe đồn cũng đã quy ẩn giang hồ.



Đám người Hoàng Việt tiếp đó đi đến một tửu lâu dùng bữa, đã lâu không ăn uống linh đình, lần này Hoàng Việt cũng khá hào hứng, xem ra sắp được thưởng thức món ăn đặc sản nơi này, tuy rằng cách nhau không xa nhưng mỗi thành lớn của mỗi môn phái đều có những thói quen ăn uống khác biệt.



"Xin mời các đại hiệp vào dùng cơm!" Mấy vị tiểu nhị đứng trước cổng tửu lâu mời chào, phái Hành Sơn cũng là một môn danh môn chính phái, các tửu lâu đa phần không có bao nhiêu nữ nhân phục vụ, đây hẳn cũng là ý của các vị tiền bối trong môn phái, bọn họ không muốn đệ tử phái mình chìm đắm trong nữ sắc, ở Thanh Phong thành, Hoàng Việt cũng đã từng thấy qua cảnh tượng như vậy.



Bước vào trong, Yến Đức Nhuận sư huynh liền hô: "Cho ta một bàn món ăn ngon nhất ở nơi này, rượu ngon cũng mang lên!"



"Vâng, mấy vị thiếu hiệp xin chờ chút!" Người tiểu nhị lập tức tất cung tất kính nói, bọn người Hoàng Việt liền lên lầu, dù gì ở trên lầu ngắm xuống cảnh đường phố vẫn là thích ý hơn.



"Ha ha, thì ra là mấy vị thiếu hiệp phái Võ Đang!"



"Chắc là Phương Nguyên đây mà, nghe đồn ở Võ Đang có Phương Nguyên rất giỏi cờ vây đó à!"



"Trông anh tuấn như vậy, hẳn chính hắn rồi!"



Mấy tên nhân sĩ võ lâm thấy bọn người Hoàng Việt lên lầu cũng cười hắc hắc nói, thật ra bọn họ hầu hết đều là tán tu, lần này đến đây cũng chỉ muốn xem ai sẽ có cơ hội đạt được 20 năm tu vi của Vô Nhai Tử thôi, nhưng cũng không ai cho rằng Phương Nguyên có khả năng giành được phần tu vi này, dù gì thì hắn cũng còn rất trẻ.



"Nghe đồn đại hội ngày mai, sẽ có đệ tử của Gia Ý Đại Tông Sư tham gia!"



"Đúng, không phải Gia Ý Đại Tông Sư là cao nhân đã giải được thế cờ của Vô Nhai Tử tiền bối sao?"



"Đúng thế, Nghiêm Gia Ý, người này lần này hẳn là muốn cho đồ đệ mình thắng được Vô Nhai Tử tiền bối, để cho người sau tâm phục khẩu phục đây mà!"



"Hắc hắc, tên cao nhân của phái Thanh Thành này cũng quá cho mình là giỏi đi!"



"Đó cũng là chuyện bình thường thôi, nhưng nghe đồn tên Minh Lãng, đệ tử của Nghiêm Gia Ý tiền bối, kỹ nghệ cờ vây không kém đâu!"



Hoàng Việt ở bên kia, nghe được đám nhân sĩ võ lâm trò chuyện cũng lẩm bẩm: "Minh Lãng, Gia Ý?"



Hắn cũng có chút hứng thú, nhưng chú ý đến sắc mặt của Phương Nguyên, thì thấy đối phương có vẻ mất tự nhiên, Hoàng Việt liền hỏi: "Sao vậy đại sư huynh!"



"Hừ!" Phương Nguyên hừ lạnh, sau đó Yến Đức Nhuận cũng nháy nháy mắt, ra hiệu cho Hoàng Việt nên kiệm lời.



Trên đường về khách điếm, hai người Hoàng Việt và Yến Đức Nhuận ở đằng sau trò chuyện, Hoàng Việt mới hiểu tại sao khi nhắc tới Minh Lãng, Phương Nguyên đại sư huynh lại khó chịu đến vậy, thì ra trước đây hai người cũng từng có dịp giao lưu kỳ thuật, Phương Nguyên đại sư huynh gần như là thảm bại, thế mới biết kỹ nghệ cờ vây của đối phương cao thâm ra sao.



Phần thưởng cho đại hội ngày hôm sau cũng không có gì nhiều, đại hội chủ yếu mang mục đích giao lưu là chính, người thắng cuộc sẽ được một bức họa do thành chủ đích thân vẽ, sau đó sẽ dán lên bảng thông cáo của thành 1 tháng trời, Hoàng Việt cũng biết Phương Nguyên sư huynh là một người rất hám nổi danh, chắc hẳn huynh ấy sẽ cố gắng chiến thắng trong đại hội lần này, Hoàng Việt cũng không biết mình có nên âm thầm giúp đỡ đối phương hay không, dù gì mấy ngày hôm nay Phương Nguyên sư huynh cũng không cho hắn sắc mặt tốt.



Tối hôm đó, Hoàng Việt thay mặt Phương Nguyên sư huynh đi ghi danh tham gia đại hội, mấy người phụ trách ghi danh thấy hắn là đệ tử của phái Võ Đang thì cười hì hì, dường như không coi trọng môn phái của hắn cho lắm, cũng phải thôi, cũng có rất nhiều người mê cờ vây, không xem trọng thắng thua, chỉ cầu được nâng cao kỹ nghệ, giao lưu học hỏi là chính, hẳn là Phương Nguyên của phái Võ Đang cũng ôm tâm tính này đến tham dự đại hội đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK