Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chồng, anh sao vậy?” Người chú ý nhất đến khuôn mặt Hữu Phú lúc này không ai khác ngoài bạn gái hắn, phải biết thường ngày Hữu Phú vẫn luôn là người rất điềm tĩnh, rất khó có lúc lộ ra vẻ thất thố như vậy.



“Chờ anh một chút, các cậu, mình phải ra ngoài một tí, các cậu cứ tiếp tục đi nhé, mình sẽ về ngay thôi!” Hữu Phú nói xong, lập tức hớt ha hớt hải bước ra ngoài, có vẻ như nghe được điều gì ghê gớm lắm.



Mọi người lúc này cũng khá lo lắng, không khí cũng ảm đạm hơn rất nhiều, Hoàng Việt cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hay là tên nhân viên hồi nãy đưa nhầm ly rượu của mình cho tên Hữu Phú rồi, nếu không làm sao hắn lại có vẻ hoảng hốt như vậy.



Ném hết tất cả những thứ này ra sau đầu, Hoàng Việt tiếp tục cùng Kiều Linh dùng bữa, dù trời có sập xuống đi chăng nữa thì mình cũng phải chống đỡ, bất kể chuyện gì xảy ra, muốn giải quyết được thì trước hết là phải trấn định.



“Em ăn con tôm này đi, anh thấy nó cũng rất được đó!” Hoàng Việt cười mỉm, lấy đũa gắp một con tôm hùm cho Kiều Linh, cô vui vẻ nhận lấy, chuẩn bị bóc ra.



“Việt, cậu thiên vị quá đó, sao không gắp cho tớ!” Thảo Ly buông lời trêu chọc làm đám bạn cười phá lên.



“Việt à, mình thật ngạc nhiên đó nha, không ngờ nhanh như vậy mà cậu đã cưa đổ được Kiều Linh rồi, nhớ lại ngày đó mình còn tưởng cậu là đang mơ mộng hão huyền đây!” Bảo Thy cũng phải tấm tắc cảm khái, thật sự thì Hoàng Việt thay đổi quá nhanh, cô không ngờ được một chàng trai ù lì mập mạp sau khi giảm cân lại biến hóa nhanh như vậy, lại còn lực học tăng trưởng rõ rệt nữa, cô biết việc giảm cân sẽ mang lại sức khỏe tốt, mà sức khỏe tốt thì có ích cho sự hoạt động của não bộ, nhưng biến hóa lớn như thế đúng thật là khiến người ta khó mà tưởng tượng rồi chứ.



“Ha ha ha ha!” Hoàng Tuấn ngồi bên trái Hoàng Việt cũng cười khà khà, không biết đang suy nghĩ cái gì.



“Các cậu giỏi lắm, dám trêu mình nha!” Kiều Linh lúc này khuôn mặt đỏ au, nghe các bạn nói vậy làm cô cũng khá ngại ngần, quả đúng như là Bảo Thy nói, ban đầu cô cũng không thể tưởng tượng nổi mình lại bị chinh phục bởi chàng trai này, chẳng lẽ đây là Thiên Ý sao???



Hoàng Việt nghe vậy cũng phải cười hì, nắm lấy tay Kiều Linh như muốn chứng minh cho mọi người rằng dù có ra sao đi nữa thì hắn vẫn sẽ bên cạnh cô, lúc này hắn chỉ nghĩ nếu mãi mãi luôn luôn được vui vẻ như thế này thì hay biết mấy, chẳng qua là cuộc sống này đơn giản như vậy sao, hắn đôi lúc cũng tự hỏi liệu rằng có một ngày nào đó mình sẽ mất đi tất cả không? Hệ thống này đâu phải hiền lành như những hệ thống mà hắn đọc trong những bộ truyện, nếu trong vòng 100 năm không làm bá chủ được Địa Cầu thì nó còn mạt sát mình cơ mà? Thôi kệ, 100 năm thoải mái cũng đã đủ rồi, quan trọng là tận hưởng từng phút giây bên cạnh người mình thương đã, tương lai ra sao không ai có thể nói trước được, biết đâu mình có thể thành công nghịch tập thì sao chứ, ha ha! Đúng vậy, mình là một người lạc quan, không được suy nghĩ tiêu cực nữa, Kiều Linh mà biết mình nghĩ vớ vẩn như vậy hẳn là không vui đâu à!



Có điều, không khí vui vẻ cũng không giữ được lâu, chỉ vài phút sau, tên Hữu Phú khuôn mặt bối rối bước vào trong khuôn viên, hắn nói to với cả lớp: “Các cậu ơi, không tốt rồi, tiệc phải dừng ở đây!”



Hoàng Việt nghe vậy thì bắt đầu giận rồi đó, tên này lại định giở trò gì nữa đây, chẳng lẽ muốn phá hư buổi tiệc sinh nhật này của mình sao, liền đứng dậy mắng to: “Phú, cậu nói vậy là sao, chẳng phải cậu đã đứng ra chủ trì và bao trọn chi phí của buổi tiệc này rồi sao, rốt cuộc ý cậu là gì?”



Các bạn học lúc này cũng một mặt khó hiểu, không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng trông sắc mặt Hữu Phú vào giờ phút này thì cũng biết là hắn không nói giỡn, vả lại cũng sẽ không ai lại giỡn một cách quá đáng đến như vậy, hôm nay lẽ ra là một ngày rất vui, rất hoàn hảo, tại sao bây giờ lại trở thành như thế này rồi, mọi người nhìn lẫn nhau, đều không biết nên nói gì.



“Xin lỗi mọi người, mình cũng không muốn như vậy, có khách Vip đến đây, họ muốn đúng là ngay sân này, đáng lẽ ra mình có thể chuyển sân, nhưng những sân khác đã có khách nhân hết rồi, không thể nào đuổi người ta về được!”



“Hữu Phú, cậu quá đáng thật, không đuổi người khác về được vậy bọn mình thì cậu đuổi về được chắc!” Kiều Linh đứng dậy mắng to, cô cũng rất bất bình, tên Hữu Phú này quả thật càng ngày càng quá đáng, nào là đủ loại chiêu trò chọc giận Hoàng Việt, mạo danh gửi thư tình cho cô, lại còn bật web đen, đến hôm nay lại là trò này, làm cô quả thật rất muốn cắt đứt hẳn mối quan hệ với hắn ta.



Hữu Phú nghe thấy Kiều Linh nói vậy thì cũng hơi chột dạ, nhưng mà vẫn không thể làm gì khác hơn là buông lời làm các bạn trong lớp đều ỉu xìu: “Rất tiếc, mình không thể làm gì khác hơn, bọn họ là...”



Còn chưa nói xong, lúc này có một tốp người bước vào khuôn viên, nhìn sơ qua cũng hơn 20 người, ai nấy to cao vạm vỡ, tay xăm mình, mặt mũi bặm trợn, ăn mặc áo ba lỗ màu đen, vừa nhìn đã biết là dân anh chị, bọn họ hùng hùng hổ hổ bước vào, người đi trước là một trung niên mắt chột, Hoàng Việt mới nhìn thì thấy rất quen, hắn không thể không nhận ra, đây là anh Dũng chột, chuyên phụ trách mảng kinh doanh cho Lý bang, bang phái của Nhân cá chép và cũng là của mình bây giờ.



Đi sau tên Dũng chột là một trung niên nhân trông khá cao to, nhưng mới nhìn qua là đã đủ biết không phải là người cùng một bọn với đám người này, người này Hoàng Việt mới nhìn liền cảm giác có vài phần giống giống tên Hữu Phú, mặc một bộ vest sang trọng, nếu Hoàng Việt đoán không lầm, đây hẳn chính là ba ruột của tên Hữu Phú kia.



Lúc này, người đàn ông này khuôn mặt đầy xu nịnh nói với Dũng chột, bảo: “Anh yên tâm, mấy đứa học sinh này em cho tụi nó giải tán hết, mà sao anh lại chọn sân này vậy, sân A Vip hơn mà, nếu anh cần em sẽ đuổi bọn đang làm đám cưới trong đó ra ngay!”



Đám học sinh trong lớp, Hoàng Việt và Kiều Linh lúc này nghe được tên đàn ông này nói thì ai nấy đều cảm thấy bất bình, sao có thể phá đám cưới của người ta, đây là ngày trọng đại, dù cho là ai đi nữa cũng phải theo nguyên tắc mà làm việc chứ, chẳng hiểu sao cái nhà hàng này đến bây giờ lại làm ăn khấm khá như vầy được đây.



Lúc này, người xấu hổ nhất không ai ngoài Hữu Phú, các bạn học cùng lớp đều biết mặt ba mình, trời ơi ba ơi là ba, ba nói lời như vậy làm sao sau này con ngẩng đầu nhìn mặt các bạn được nữa chứ, haizz.



Hoàng Việt tuy rằng nhận ra tên Dũng chột nhưng hắn cũng muốn xem thử nhân phẩm người này như thế nào, rốt cuộc là giải quyết ra sao, chọn đuổi bọn học sinh bọn mình về hay là quyết định rời đi, tùy theo cách giải quyết của đối phương mà hắn sẽ chọn ra cách ứng phó thích hợp.



“Ông cũng biết điều đấy, tốt, mấy em học sinh, anh xin lỗi vì làm phiền các chú, nhưng mà hôm nay anh mới trúng mánh, phải giải khuây một bữa, phá đám cưới thì không tiện, nên xin mấy chú em nhường sân này cho bọn anh vậy!” Tên Dũng chột nói một cách rất bình thản, bá đạo, như hắn đã quá quen làm ra những chuyện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK