Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí toàn bộ khán đài im phăng phắc, tất cả mọi người đều hoảng hốt, đây là xảy ra chuyện gì, chuyện sắp náo đến chết người rồi sao, các bé nhỏ lấy tay che lại hai mắt, nhiều đứa còn khóc nấc lên.



“Hu hu...”



“Con gấu kia dữ quá...”



“Trời... Ai đó mau cản lại!”



“Nổ súng đi!”



Lập tức, Hoàng Việt ngồi bật dậy, từ trong tay hắn hiện lên một nhúm đất cứng, đó là Linh Nhưỡng từ Linh Điền Không Gian, ném nó bay thẳng đến móng vuốt con gấu đang muốn cào lên mặt người huấn luyện viên đó, làm tay của nó như bị trật ra, lùi lại mấy bước, cực kỳ hoảng sợ nhìn về khán đài.



‘’GRÀO...” Con gấu càng trở nên dữ tợn, không hướng về người huấn luyện viên nữa, mà hướng về phương hướng người ném cục đất này về phía nó.



“Việt, anh mau chạy!” chị em Kiều Linh, Hiểu My và Thiên Di hét lớn.



“Việt, chạy!” Hoàng Tuấn cũng hô, sau đó kéo lấy tay hắn, nhưng Hoàng Việt quả thật đứng vững như bàn thạch.



“Anh hai làm gì vậy? Chạy mau lên!” Bé Na cực kỳ kinh hãi, tuy rằng cô và ba mẹ hắn biết rằng hắn có võ, nhưng đây là gấu a.



Lúc này, toàn bộ rạp xiếc đã náo loạn cả rồi, các khách nhân đạp lên nhau mà chạy trốn, những người cha, người mẹ ôm lấy con trẻ chạy nhanh ra ngoài, lúc này, có một vị huấn luyện viên khác tay cầm súng, đang chuẩn bị bắn thì chỉ nghe Hoàng Việt hét lên: “ĐỪNG BẮN!!!” Sau đó, hắn trao cho gia đình cùng ba người Kiều Linh một ánh mắt an tâm.



Người huấn luyện viên kia nghe vậy thì khiếp sợ, chàng trai này đây là muốn làm gì, không biết đây là gấu sao, cũng không phải là mèo hay chó a, nó lại còn đang hướng về cậu ta nữa.



Nhưng còn chưa chờ Hoàng Việt lao tới đánh lui con gấu, từ xa có một người trung niên nhân phóng qua, ông ta nhảy một cái liền lướt ngang qua năm, mười mét, đá con gấu bay ngã nhoài xuống đất.



“Cao thủ!”



“Minh Kính cường giả!”



Lập tức, một số khách nhân dừng lại cước bộ, hai vị huấn luyện viên thì giật cả mình, phải biết con gấu này ít cũng phải 500 kí lận a, người này đạp một cái nó liền bay ra xa 5, 6 mét, vậy đây phải dùng một lực lượng cỡ nào.



Con gấu lập tức chồm dậy, càng điên cuồng lao về người kia, người này lập tức hô một tiếng lớn: “KHÔNG ĐƯỢC BẮN!” Vị huấn luyện kia thấy hắn có tự tin như vậy, hẳn là cao thủ võ lâm, nên cũng buông súng xuống.



“Cẩn thận!”



“Chú ơi cố lên!”



Các khán giả trong rạp xiếc hô to, Kiều Linh và Hiểu My, Thiên Di cũng hoảng hốt, người trung niên này khuôn mặt vẫn bình thản như thường, nhẹ nhàng hóa giải thế công của con gấu, Hoàng Việt ở xa mà thầm tấm tắc, người này có cảnh giới Minh Kính trung kỳ sơ giai a!



Tên này dùng võ Karate bức lui con gấu, nó dùng móng vuốt sắc nhọn vồ vào ông ta nhưng đều bị ông ấy nhẹ nhõm hóa giải, sau đó ông ấy đấm một phát vào bụng nó, nó ngã lăn ra đất luôn.



“Hoan hô!”



“Quá giỏi!”



Hoàng Việt bó tay rồi, đáng lẽ ra là hắn muốn xử lý con gấu, nhưng không ngờ lại có người giúp mình, thôi thì như vậy cũng tốt, sau đó con gấu bị tiêm thuốc mê, không biết sau này kết cục của nó sẽ thế nào, bé Na liền hỏi:



“Anh hai, sau này người ta sẽ làm gì nó?”



“Chắc là cho nó vô sở thú thôi, không diễn xiếc được nữa!”



“Hic hic, thương chú gấu quá, mình nuôi nó được không anh hai, nó biết chạy xe máy mà!”



“Ừm... nếu bé Na thích, sau này anh hai sẽ mua nó về, bé Na yên tâm!” Hoàng Việt cười hì hì, hắn dĩ nhiên sẽ không từ chối em gái mình.



“Bé Na, nuôi nó lỡ nó cắn con thì sao?” Mẹ Hoàng Việt liền hỏi.



“Không đâu, nếu con không đánh nó, nó sẽ không cắn con!” Bé Na cực kỳ tinh ý.



“Haiz, mấy con gấu này để diễn xiếc thường bị đối xử tệ lắm!” Ba Hoàng Việt thở dài.



Mọi người cũng liền ra về, coi bộ hôm nay rạp xiếc không có gì vui, nhưng trước khi đi về, chỉ thấy người trung niên kia đi tới lại gần Hoàng Việt, bảo: “Lần sau phải cẩn thận hơn, có chút thực lực thì được, nhưng đừng dại dột đối đầu với thú dữ!”



Hoàng Việt cạn lời, quả thật hồi nãy hắn ném miếng đất kia ra chỉ dùng một phần 10 công lực mà thôi a, chỉ có cảnh giới tầm Minh Kính sơ kỳ cao giai, xem ra ông ấy tưởng rằng đó là toàn lực của mình, mà một cao thủ Minh Kính sơ kỳ cao giai tuy nói không giết được con gấu nhưng muốn kiềm chế nó thì vẫn là có thể...



Gia đình Hoàng Việt cùng bước ra khỏi rạp xiếc, mọi người quyết định đổi buổi đi xem xiếc này thành buổi đi xem phim, cả nhà chọn phim Diệp Vấn làm Hoàng Việt và Hiểu My hơi chột dạ, phim này hai người bọn họ xem rồi a, nhưng dĩ nhiên là không dám nói ra, hic hic.



Nhưng Hoàng Việt lại không biết là, lúc hắn vừa ra về không lâu, có một khách nhân chuộng cây cảnh, nhìn thấy nhúm đất dưới sàn sân khấu xiếc có vẻ màu mỡ, liền cầm về.



“Hí hí, đất tốt thế này trồng hoa nhất định sẽ lớn nhanh đây, nhà mình có một cây hoa lan, nhiêu đây đất là đủ trồng rồi, hí hí!”



...



Hoàng Việt và gia đình vào trong rạp chiếu phim, ba mẹ hắn liên tục bị giật mình bởi các phân đoạn hành động nghẹt thở, hỏi Hoàng Việt: “Sao con có vẻ điềm tĩnh thế, bộ không bất ngờ sao?”



“Đâu có, con bất ngờ lắm!” Hoàng Việt giả bộ nói.



“Phim hay quá anh hai, ông Chung Tử Đơn này diễn đạt phết!” bé Na cũng khá rành về phim ảnh.



“Ừm... Tiếc là phần này đã là phần cuối của Diệp Vấn rồi, dù gì ông ấy cũng phải nghỉ hưu!” Ba Hoàng Việt nói thêm vào.



Mọi người cùng thưởng thức hết phim, vừa ăn bắp rang và uống coca, sau đó cùng ra ngoài sảnh của rạp chiếu phim, kiếm một chỗ ngồi, cùng bàn về kỳ du lịch Luân Đôn sắp tới:

“Các con chuẩn bị kỹ chưa, nếu muốn rủ thêm ba mẹ đi cùng thì cô bác vẫn đài thọ được!”



“Không cần đâu cô bác, ba mẹ con cũng bận rộn nhiều việc, phải chuẩn bị cho tết này!” Kiều Linh cũng nói.



“Ba mẹ con cũng vậy!” Hiểu My và Hoàng Tuấn nói thêm.



“Ừm... Nghe nói Luân Đôn có Tháp Luân Đôn đẹp lắm, chúng ta phải tới đó nha!” bé Na nói vào.



“Ừm... Còn có tháp đồng hồ BIG BEN nữa đó!” Hoàng Việt cười hì hì.



“Mọi người có đói không, hay mình đi nhà hàng ăn gì đi!”



“Ăn Buffet đi chú!” Thiên Di đề nghị, mọi người cũng rất cưng chiều cô bé này, chỉ có em trai của Kiều Linh trong buổi tối hôm nay có vẻ hơi ít nói.



“Được đó, Việt, con lên mạng check nhà hàng đi, rồi chúng ta chạy qua luôn!”



“Vâng, ba mẹ!” Hoàng Việt bấm bấm điện thoại.



“Hì hì... Tiếc là quá vội, nếu không để anh hai nấu là ngon nhất rồi!” Bé Na nghĩ lại vẫn thèm.



“Hắc hắc!”



Sau khi đến nhà hàng, gia đình Hoàng Việt cùng dùng buffet, đây là nhà hàng Tây, các món có sushi, bít tết, lẩu, bánh ngọt, kem, thịt bò, tôm hùm, cua Hoàng Đế, vân vân, nói chung cả nhà Hoàng Việt ăn một bữa thỏa thích, no nê, đầu bếp ở đây công nhận là làm món ăn cũng rất vừa miệng.



Nhà hàng Royal của Hoàng Việt thì chỉ phục vụ tiệc sinh nhật, tiệc cưới, các buổi liên hoan thông thường, Hoàng Việt đang cân nhắc xem có nên để cho thêm vào hình thức Buffet không đây, dĩ nhiên nhà hàng của hắn món ăn phải càng đa dạng càng tốt.



Sau khi đi ngủ, mọi người dành một ngày thứ hai để chuẩn bị cho chuyến đi đến Luân Đôn, sang thứ ba, vào tầm 3 giờ sáng hôm đó, mọi người tập trung tại nhà Hoàng Việt, bắt taxi đến sân bay, chuẩn bị cho chuyến du hành đến Anh Quốc xinh đẹp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK