"Hảo! Hảo!" Thanh Phong chưởng môn cũng phải vuốt vuốt râu hài lòng, chiêu vừa rồi đã có phong phạm của một vị Đại Tông Sư nữa a, xem ra Âm Dương Hoa còn có khả năng tăng lên thiên phú, nếu không thì đứa trẻ Phong Mậu này không thể tiến bộ nhanh như vậy được.
"Ngươi... ngươi..." Lúc này, Từ Chính Sơ mới nói nên lời, nhìn về Hoàng Việt tràn đầy căm tức, chẳng lẽ sau này mình còn dám gọi hắn là sư đệ nữa sao, nào có sư huynh nào kém cỏi như hắn chứ, một chiêu của vị sư đệ nhỏ nhất trong các sư đệ chân truyền cũng không thể tiếp được.
Không nói gì thêm, Từ Chính Sơ nhảy xuống lôi đài, ngoảnh mặt đi mất.
Nhưng còn chưa kịp rời đi, thanh âm của Hoàng Việt lại vang lên:
"Thái Sư phụ, con có điều muốn nói!"
Thanh Phong chưởng môn cũng có chút tò mò, không biết Hoàng Việt muốn nói gì đây, vội hỏi: "Con muốn nói gì?"
"Chuyến đi đến Minh Giáo lần này, con hy vọng con có thể đi một mình!" Hoàng Việt vừa nói ra, toàn trường bỗng nhiên xào xáo lên, ngay cả những vị sư huynh của hắn cũng có chút khó hiểu.
"Hoang đường!" Lữ Tĩnh Kỳ Lữ Đại Hiệp lúc này đang tức không có chỗ xả, vừa nghe Hoàng Việt nói vậy liền quát lên, "Ngươi tưởng ngươi là ai, Minh Giáo là chốn tà ma, ngươi đi một mình, vậy chẳng phải muốn chết sao?"
"Sư bá, con có thể tự bảo vệ được mình!" Hoàng Việt lạnh nhạt nói, cũng không đem lời tên sư bá này coi vào đâu.
"Tĩnh Kỳ, con bình tĩnh!"
"Nhưng mà, sư phụ..." Lữ Tĩnh Kỳ có vẻ không phục, sau đó nói tiếp: "Nếu ngươi thắng được ta, ta đồng ý cho ngươi đi!"
"Được, mời sư bá!" Hoàng Việt bình thản nói, lời này vừa bật ra, toàn trường im lặng thin thít, nói đùa sao, Hoàng Việt dám thách đấu với Lữ Đại Hiệp, đệ tử số một của Trương Thanh Phong chưởng môn, cao thủ cảnh giới Hậu Thiên trung kỳ????
"Sư đệ, đệ điên rồi!" Yến Đức Nhuận sư huynh vội nhảy lên lôi đài, kéo kéo Hoàng Việt mong hắn mau đi xuống, nhưng Hoàng Việt chân trụ rất chắc, dù cho Yến Đức Nhuận sư huynh cố ra sao cũng không thể nào lay chuyển hắn được.
"Sư đệ! Đừng hỗn xược!" Từ Chính Sơ lúc này cũng quát to, thằng nhóc này, hôm nay muốn lật trời sao, ngay cả trước mặt sư phụ của hắn cũng dám hỗn láo.
"Mậu sư đệ, mau xin lỗi Lữ sư bá!"
"Mậu sư đệ, xin lỗi Lữ sư bá ngay!"
"Mậu sư huynh..."
Đám đệ tử, đám sư huynh sư đệ của Hoàng Việt lập tức lên tiếng, ai nẫy phẫn nộ nhìn lên lôi đài, lúc này ngay cả những người ủng hộ Hoàng Việt cũng phải nhíu mày, đùa sao, Mậu sư huynh cao lắm cũng chỉ là Hóa Kính hậu kỳ, mà dám thách đấu cao thủ Hậu Thiên, đây không chỉ là hỗn láo về bối phận, mà còn gọi là không biết tôn kính cường giả, đại nghịch bất đạo đó a....
"Ngươi dám..." nhưng người phẫn nộ nhất không ai khác ngoài Lữ Đại Hiệp, hắn không nghe lầm chứ, một đứa đệ tử đời sau dám khiêu chiến chính mình, bộ hắn tưởng rằng kiếm chiêu hay thì có thể vượt qua rãnh trời giữa kình lực và nội lực sao, là nói hắn quá tự phụ hay là quá ngu ngốc đây, đương nhiên Lữ Tĩnh Kỳ không thể nhịn được, liền chắp tay nói với chưởng môn Thanh Phong: "Sư phụ, dù gì đi nữa hôm nay con cũng phải giáo huấn cho nó một bài học!"
"Ân, nhớ nương tay!" Thái Sư Phụ, chưởng môn Thanh Phong của Hoàng Việt cũng lên tiếng, làm cho tất cả mọi người ở đây càng phát khiếp hơn, cái gì, chưởng môn muốn Lữ đại hiệp giáo huấn Phong Mậu, giáo huấn Hoàng Việt một trận???
Chỉ có Hoàng Việt tinh ý thấy được, khóe miệng của Thanh Phong chưởng môn khẽ nhếch, xem ra ông cũng muốn mình cho Lữ sư bá một chút hạ mã uy, để ông ta tránh kiêu căng, có như vậy sau này mới có thể đủ đảm đương chức chưởng môn của Võ Đang này.
Không phải Thanh Phong chưởng môn không nghĩ tới việc cho Hoàng Việt làm chưởng môn, mà là Hoàng Việt còn quá trẻ, vả lại người tài như hắn, sợ rằng không thể thúc ép, nếu Hoàng Việt muốn làm chưởng môn, hẳn là sẽ tự nói với ông ta, mà thật sự, chỉ cần Hoàng Việt vẫn là người của phái Võ Đang, phái Võ Đang còn lo bị suy bại sao, ngoài ra, ông cũng có chút khó xử khi mà trong tâm khảm các đệ tử, sau này người trở thành chưởng môn gần như chắc chắn là Lữ Đại Hiệp rồi đó à...
"Bạch!" Lữ Tĩnh Kỳ không nhịn được, đạp mạnh xuống đất, sau đó phi thân lên lôi đài, chỉ kiếm thẳng vào Hoàng Việt nói: "Lên đi!"
"Sư bá, đắc tội rồi!" Hoàng Việt cũng không nói nhiều, lập tức xuất kiếm, lần này hắn quyết định vận dụng một phần thực lực chân thật, dù sao Thanh Phong chưởng môn cũng đã biết hắn đột phá đến Hậu Thiên trung kỳ, hẳn là cho dù hắn dùng Thái Cực Kiếm cấp Đại Tông Sư, ông ấy vẫn không quá kinh hãi đi.
Lúc này, đám đệ tử cực kỳ hoảng rồi, đây là sao? Mậu sư huynh, Mâu sư đệ hằng ngày vẫn luôn đùa nghịch, ham chơi của bọn họ đây sao, tuy rằng thường ngày hắn cũng không quá ngoan ngoãn nhưng bọn họ đây là lần đầu tiên thấy được mặt ngông cuồng của đối phương đó à.
"Ôi... Không!" Yến Đức Nhuận sư huynh lúc này hoảng nhất, liền lấy tay che hai mắt, không dám nhìn lên tình hình võ đài.
"Keng!" Một tiếng kiếm ngân vang lên, kiếm của Lữ Đại Hiệp và Hoàng Việt chạm vào nhau, nhưng trái với suy đoán của mọi người rằng kiếm của Hoàng Việt lập tức sẽ bị hất bay, ngược lại hắn vẫn nắm kiếm rất vững, đùa gì thế, Hậu Thiên vs Hóa Kính, còn có thể đỡ được một chiêu, ôi trời ạ...
Người hoảng nhất không ai khác chính là Từ Chính Sơ, cùng với Phương Ngũ Hiệp, Hậu Lục Hiệp, về phần Từ Chính Sơ, hắn biết tính cách của sư phụ mình, nhất định sẽ không nương tay, còn Phương Ngũ Hiệp và Hậu Lục Hiệp thì là nhận ra vừa rồi Hoàng Việt đó là dùng nội lực, hơn nữa nội lực còn không yếu.
"Trời chiếu cố Võ Đang ta, ha ha ha!" Lúc này Phương Ngũ Hiệp cũng không nhịn được mà cười lớn, còn ở trên lôi đài, Lữ Tĩnh Kỳ cũng hết cả hồn, đùa sao, vừa rồi mình không hề nương tay, tại sao tay của thằng nhóc này lại vẫn cầm nổi kiếm, phải biết vừa rồi hắn đã dùng nội lực ngang bằng nội lực của một cao thủ Hậu Thiên sơ kỳ đó à...
"Ta không tin!" Lữ Tĩnh Kỹ gào thét trong lòng, lập tức tăng thêm nội lực, nội lực cảnh giới Hậu Thiên sơ kỳ cao giai được hắn phát huy triệt để, tuy rằng đây không phải toàn bộ thực lực của hắn nhưng nhất định có thể khiến cho Hoàng Việt chịu trọng thương đi.
"Hắc hắc!"
Hoàng Việt dĩ nhiên biết đối phương đây là thực sự tức giận, nhưng hắn cũng không e ngại gì, cho dù Lữ Đại Hiệp dùng toàn lực, sợ rằng cũng không phải là đối thủ của hắn đâu a...
"Keng!"
"Keng!"
Tiếng kiếm ngân không ngừng vang lên, hai người Hoàng Việt và Lữ Tĩnh Kỳ không ngừng giao thủ, chỉ so kiếm chiêu thì hai người ngang bằng, nhưng so nội lực, vẫn là Hoàng Việt nhỉnh hơn đôi chút, nếu quan sát kỹ, có thể thấy tay của Lữ Đại Hiệp đang run lên bần bật đó à...
"Hảo kiếm pháp!" Lúc này, ngay cả Thanh Phong chưởng môn cũng trầm trồ, thì ra đây mới là thực lực chân thật của đồ tôn của mình, nếu ngày hôm đó nó bộc phát ra thực lực cỡ này, thì có thể ép ông phải bộc phát 5 thành công lực rồi a...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK