Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, trong một căn phòng treo đầy hình ảnh loài sói, Tiểu Năm Cam đang ngồi tĩnh tâm tu luyện, hôm nay là một ngày cực kỳ đặc biệt đối với hắn, chuyện là bình cảnh cảnh giới của hắn đã có dấu hiệu buông lỏng, không uổng công hắn liên tục phục dụng dược tài trong thời gian dài.



“Thành!” Một tiếng rắc trong cơ thể vang lên, Tiểu Năm Cam thở ra một hơi dài, hôm nay hắn đã đột phá đến cảnh giới Minh Kính hậu kỳ cao giai, tuy rằng còn phải củng cố một vài ngày nhưng nếu miễn cưỡng thì cũng có thể sử dụng lực lượng cảnh giới này rồi, chỉ là không được dùng quá sức nếu không rất có thể cảnh giới sẽ bị thụt lùi.



Tiểu Năm Cam cố gắng nén cơn mừng rỡ, tiếp tục tĩnh tâm vào tu luyện, hắn muốn củng cố thật tốt cảnh giới, thời gian yêu cầu dự tính sẽ là khoảng một tuần, hắn cũng đã chuẩn bị một lượng lớn dược tài để phục dụng, nếu không thời gian có thể sẽ mất lâu hơn.



Lần trước, sở dĩ Nhân cá chép có thể củng cố cảnh giới khi đột phá Minh Kính hậu kỳ cao giai nhanh như vậy đó là do dược lực của Hoàng Việt còn ngấm trong cơ thể ông, giúp ông luôn có năng lượng để điều dưỡng nội công trong cơ thể, bằng không có khi ông phải mất đến hơn 10 ngày may ra mới có thể củng cố cảnh giới thành công được.



Hôm nay là ngày chủ nhật, chỉ ba ngày sau Hoàng Việt và Hiểu My sẽ đi chụp hình cho tờ báo kênh 14 rồi, Hoàng Việt dự định làm đơn xin nghỉ trong vài tháng, với IQ hơn 200 của mình, sau khi hắn gọi cho thầy hiệu trưởng thì thầy hiệu trưởng cũng dễ dàng đồng ý, với điều kiện là hắn phải xuất hiện trong những giờ thi, theo thầy hiệu trưởng, Hoàng Việt đây là nghỉ để tự ôn ở nhà, cũng phải thôi, với tốc độ giảng bài trên lớp, Hoàng Việt tham gia những khóa học online hoặc học trong tài liệu có thể tổng hợp được kiến thức nhanh hơn, dĩ nhiên là khi học online thì phải coi với tốc độ nhanh gấp mấy lần.



Vài ngày nhanh chóng trôi qua, thứ tư, buổi chiều, Hoàng Việt và Hiểu My cùng ngồi trên con xe Agusta, đi đến công viên Lê Thị Riêng, hai người hôm nay sẽ chụp ảnh ở đây, trong khu vui chơi giải trí Thỏ Trắng, cũng là nơi Hoàng Việt và Kiều Linh thường hẹn hò, đi trong công viên mà Hoàng Việt không ngừng nghĩ tới Kiều Linh, Hiểu My thấy Hoàng Việt trầm lặng thì liên tục tìm cách chọc cười, quan tâm hỏi han anh, cô biết anh vẫn còn sock vì Kiều Linh, khi mà mấy ngày hôm nay đi học cô thấy Kiều Linh vẫn rất im ắng, nhưng Kiều Linh mấy ngày hôm nay quả là cực kỳ giỏi, cô ta phải nói là giải được những bài cực kỳ khó mà chỉ có Hiểu My mới có thể làm, điều này càng làm Hiểu My xác định đúng là Kiều Linh giận vì Hoàng Việt đưa loại thuốc đó cho mình trước rồi.



“Chị Băng, hôm nay chúng em phải chụp mấy tấm ạ!” Hiểu My hỏi chị chụp hình cho tờ báo.



“Ừm... Dĩ nhiên là chụp càng nhiều càng tốt chứ em, chị sẽ lựa ra tấm ảnh ưng ý nhất đăng lên trang bìa, hai đứa nhớ làm những cử chỉ thật tình cảm với nhau nhé, như vậy hình đăng lên sẽ đẹp hơn!”



“Vâng ạ!” Hiểu My cười khúc khích, dĩ nhiên cô muốn làm những cử chỉ tình cảm với Hoàng Việt rồi.



Hai người không ngừng chụp hình ở khắp nơi, nào là trước vòng đu quay, trước bệ nhún, trước nhà banh, trước quầy bán đồ ăn, Hiểu My không ngừng lấy tay chạm vào người Hoàng Việt, ôm eo, sờ mũi, làm ra những biểu cảm câu dẫn, cực kỳ sexy, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi nhưng buộc phần eo lên, trông cực kỳ gợi cảm luôn đó à...



“Hai em đẹp đôi quá, chụp ảnh nào cũng đẹp hết!” Chị Băng chụp hình không ngừng khen, quả thật, hai người gần như không có góc chết, bất cứ góc chụp nào cả hai cũng giống như Nam Thần và Nữ Thần.



Nhưng bỗng nhiên, Hoàng Việt đang chụp hình thì hoảng hốt, hắn vội kéo tay Hiểu My chạy với tốc độ cực nhanh.



“Anh, sao vậy?” Hiểu My cũng hoảng hốt, nhưng vẫn chạy theo bạn trai.



“Có bọn giang hồ tới tìm!” Hoàng Việt nhìn thấy từ xa xa, có mấy người cước bộ cực kỳ hùng hổ, vững chắc, biết chắc bọn hắn là đám người của Tiểu Năm Cam rồi.



Nhưng cảm thấy chạy như vầy thì hơi chậm, do tốc độ của Hiểu My không nhanh, hắn bế cô lên, sau đó chạy lướt đi như gió.



“Mau đuổi theo!” Đám đàn em của Tiểu Năm Cam vội chạy theo, có vài tên cầm điện thoại, nói vào trong gì đó.



Hoàng Việt chạy nhanh như chớp, hắn chạy ra bãi gửi xe, bây giờ phải lấy con xe Agusta lướt đi thôi, bọn này cũng thật to gan, dám tới quận Tân Bình, xem ra Tiểu Năm Cam đã quyết định bất chấp rồi.



Nhưng còn chưa kịp ra bãi gửi xe, Tiểu Năm Cam đã đứng trước bãi gửi xe chờ hắn, Hoàng Việt thấy đối phương, lập tức dừng lại, bây giờ là nơi đông người, hẳn là bọn hắn cũng không dám làm gì Hiểu My, xem ra giữa mình và Tiểu Năm Cam hôm nay lại phải có một trận chiến.



Hoàng Việt không hề sợ tên Tiểu Năm Cam, phải biết lần trước khi còn là Minh Kính hậu kỳ sơ giai, hắn đã có thể đánh ngang tay với tên này, bây giờ hắn đã là Minh Kính hậu kỳ trung giai, còn phải sợ hắn nữa sao?



“Nhóc con, hôm nay mày chết chắc!” Tiểu Năm Cam cười hề hề nhìn Hoàng Việt, sau đó không nói gì thêm, lập tức lướt tới ra chiêu thẳng vào mặt hắn.



Tiểu Năm Cam rất tự tin, hắn vừa mới đột phá không lâu, tuy rằng còn chưa củng cố xong nhưng xử lý thằng nhóc này thì dùng phân nửa thực lực là được rồi, vì vậy hắn không cố hết sức, mà đánh ra một cú đấm kèm theo nửa phần công lực.



Hoàng Việt cũng không hề ái ngại, đấm ra một đấm thử đòn đối phương.



“Cốp!” Hai nắm tay chạm nhau, trái với suy nghĩ của Tiểu Năm Cam rằng mình sẽ dễ dàng đánh bay Hoàng Việt, ngược lại hắn mới là người bị lui về sau mấy chục mét.



“Đm!” Tiểu Năm Cam chửi tục, thằng nhóc này, chẳng lẽ nó đột phá???



“Liều!” Tiểu Năm Cam quyết định rồi, hôm nay hắn phải dùng tất cả công lực, cho dù cảnh giới có thụt lùi, cũng phải phế bỏ thằng nhóc này, phế đi đan điền của nó, cho nó đời này đừng hòng lại luyện võ.



“Mơ tưởng!” Hoàng Việt từ xa có thể cảm nhận được luồng gió bốc lên từ trên người Tiểu Năm Cam, hẳn là hắn vừa đột phá, tuy rằng hắn khá ngạc nhiên nhưng cũng không có gì ái ngại, phải biết bây giờ hắn có thể đánh ngang với cảnh giới Minh Kính hậu kỳ cao giai đại thành a!



Hoàng Việt không cho Tiểu Năm Cam tiến lên trước nữa, mà ra tay phủ đầu, Thái Cực Quyền thi triển ra, lướt tới chưởng một phát hướng về ngực đối phương.



Tiểu Năm Cam lập tức đạp ra một phát, đón đỡ cú chưởng của Hoàng Việt, nhưng vốn cho rằng dùng hết công lực rồi có thể đánh bại được Hoàng Việt thì hắn lại vẫn bị lui về sau bốn năm bước, lúc này Tiểu Năm Cam sợ rồi, thằng nhóc này là quái thai sao.



Hoàng Việt tấn công như vũ bão, còn Tiểu Năm Cam chỉ biết chịu đòn, không ngừng ngăn cản, nhưng dần dần hắn cảm thấy đau nhức khắp toàn thân, công lực của Hoàng Việt quá mạnh đi, lại thêm trước người hắn dường như có một lớp khí gì đó nặng và dày, không ngừng đập vào người hắn, làm hắn đau đớn khó nhịn.



Lúc này, những người dân ở công viên cực kỳ khiếp sợ, hai người này chắc chắn là võ lâm cao thủ rồi, giao đấu y như phim, từ nãy đến giờ tuy rằng ra rất nhiều chiêu nhưng cũng chỉ mới trôi qua hai ba phút, nhưng không ai dám tiến lại gần, lỡ bọn này tay chân không có mắt, đánh trúng bọn họ thì sao, mọi người đều sợ hãi đứng xa xa ra, nhưng đều hiếu kỳ trông coi kết quả thế nào.



“Chết!” Hoàng Việt bắt được nhược điểm của đối phương, một đá đá ngay bụng của Tiểu Năm Cam, làm hắn ngã nhoài xuống đất rên rỉ.



“Đại ca!” Lúc này đám đàn em của Tiểu Năm Cam đã từ xa chạy tới, Hoàng Việt biết không ổn, ở đây còn có Hiểu My, nếu mình tiếp tục phế đi Tiểu Năm Cam, Hiểu My sẽ gặp nguy hiểm, vì thế bế cô chạy tiếp.



“Mau gọi cho ba tao!” Tiểu Năm Cam hét, đám đàn em lập tức nhấc điện thoại lên, hiện tại Sơn Rồng Xanh đang ở ngoài chờ tin tốt của Tiểu Năm Cam, đứa con của ông nói rằng hoàn toàn có thể xử lý Hoàng Việt nên ông cũng không lo lắm, mà chỉ ngồi ở quầy cafe cách đó không xa, chỉ là một thằng nhóc Minh Kính hậu kỳ sơ giai thôi mà, có gì đáng sợ chứ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK