Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một buổi sáng dẫn đám người Hoàng Việt đi khắp nơi, Kiết Cương cũng rời đi, việc của hắn đã hoàn thành, thẻ học viên cũng đã trao, việc đám người Hoàng Việt phải làm là dần dần hoà nhập vào bầu không khí của học viện mà thôi.

Đám người Hoàng Việt cũng trở lại ký túc xá nghỉ ngơi, bắt đầu từ chiều hôm nay bọn hắn đã chính thức xem như học viên chân chính của học viện.

Vừa trở lại cổng ký túc xá, đám người Hoàng Việt đã xa xa nhìn thấy một đám người đứng trước cổng, dường như đang chờ đám người bọn mình.

“Các ngươi là tân sinh khoá này phải không?” Một học viên to cao trong đó nói, hắn cười lạnh nhìn về đám người Hoàng Việt.

Bọn người Hoàng Việt cũng không phải không nghe đến chuyện ma cũ bắt nạt ma mới, điều này khi ở các học viện trong trấn cũng không hiếm gặp.

Một thanh niên trong đám người Hoàng Việt nhanh nhạy lên tiếng: “Vị huynh đệ này, ta là em họ của Bàn Vệ, học viên trong học viện.”

“Bàn Vệ?” Người thanh niên to cao nghe vậy, sau đó mắt nhìn sang đám đồng bọn, sau khi được cái gật đầu đồng ý, ra hiệu thanh niên này có thể đi qua.

Lần lượt cũng có một số học sinh nói ra thân phận của mình, ở trong đây hầu hết tất cả mọi người đều có quan hệ gì đó với học viên bình thường, do đến từ chung một thành trấn.

Với những người có mối quan hệ bình thường, không phải thân ruột thịt, đám người kia dĩ nhiên sẽ không dễ dàng cho qua.

“Đại ca, đây là 100 nguyên thạch, coi như chút tâm ý.”

Lần lượt có học viên dùng chút nguyên thạch đút lót, mong sau này không bị nhằm vào.

“Qua đi!” Đám học viên cũ cười lớn, từ nãy đến giờ bọn họ cũng thu được hơn một ngàn nguyên thạch, đây dĩ nhiên cũng chỉ là quà chào hỏi, mỗi khoá học sinh mới, một số bè phái học viên cũ sẽ thay phiên qua đòi chút quà coi như tượng trưng.

Cũng là một cách để cho học viên mới bớt đi tính cao ngạo, dù sao cũng phải cho một đòn hạ mã uy, đây cũng là một cách để bọn họ tiêu khiển, thoả mãn cái tôi của mình.

Dù gì cũng bị các học viên tinh anh hoặc thiên tài chèn ép trong học viện đã lâu, ít nhiều gì có một chút oán khí, mượn học viên mới để xả ra một chút tóm lại là chơi rất vui.

Lần lượt các học viên mới được đi qua, vào ký túc xá, không ai dám không bỏ ra một chút nguyên thạch, dù gì dĩ hoả vì quý, thân là học viên mới, có rất nhiều thứ không biết, sau này có khi còn phải nhờ mấy vị lão ca này giúp đỡ.

Thoáng cái, đến phiên Hoàng Việt.

“Tiểu tử, đến từ thành trấn nào, là người quen của ai?” Thanh niên to con cao giọng nói, nhìn thấy Hoàng Việt mặt mũi đẹp trai, hắn cũng có chút ghanh ghét, nên thái độ không được tốt lắm.

“Tới từ hoang sơn dã lĩnh, không quen ai cả.” Hoàng Việt lạnh nhạt nói, không đem mấy người này coi vào đâu, bắt nạt ma mới thì còn được, chứ bắt nạt đến hắn, một Ngưng Đan hậu kỳ thì không xong rồi.

Mấy học viên mới thấy Hoàng Việt nói vậy, có chút bất ngờ, nhưng cũng có người muốn lấy lòng Hoàng Việt, hô to: “Đây là đệ nhất tân sinh quý này.”

“Đệ nhất tân sinh?” Thanh niên cao to nghe vậy, có chút bất ngờ, cũng hơi kiêng kỵ.

Nhưng hắn nghĩ tới Hoàng Việt không quen biết ai trong học viện, dù gì cũng chỉ là Ngưng Đan tứ trọng, nghĩ đến cảm giác có thể bắt nạt người đứng nhất, lại không nhịn được nói: “Đệ nhất tân sinh quý này thì như thế nào, cũng không phải đệ nhất tân sinh bỉ tái.”

Mấy tên học viên trong nhóm phía sau hắn cũng tiến lên, phụ hoạ: “Đúng đó tiểu huynh đệ, vẫn là nên tỏ lòng hiếu kính với mấy đại ca nha.”

“Cút!” Hoàng Việt lạnh nhạt lên tiếng, không chút nào nể nang mấy tên tiểu lâu la này.

“Ngươi…” Đám người cũ không nhịn được sững sờ, đã bao nhiêu lâu rồi không có học viên mới dám phản kháng lại rồi hả.

“Ngươi nói ai cút?” Tên thanh niên to cao kia cực kỳ tức tối, lấy tay chỉ vào mặt Hoàng Việt, như muốn thách hắn dám nói lại một lần nữa.

Nhưng vừa chỉ vào Hoàng Việt, hắn bỗng nhiên cảm thấy trên người thiếu niên này tỏ ra khí chất cực kỳ cao quý, dường như việc mình làm là hành vi đại nghịch bất đạo, lập tức rụt tay xuống.

Đám còn lại cũng nhìn Hoàng Việt, ai nấy tỏ ra sửng sốt, mới vừa rồi tiểu tử này không phải trông rất bình thường sao, vì sao thoáng chốc như biến thành một người khác, cao quý không ai bì nổi.

Hoàng Việt cũng không phải làm ra hành động gì, mà là hắn có chút bực tức, trong lúc vô hình thả ra uy áp mà thôi, phải biết hắn giờ đây đã là Ngưng Đan hậu kỳ võ giả, lại thêm có Hoàng Đế Khí Thế, một khi tỏ ra có chút tức giận cũng kèm theo uy thế người khác không thể xem nhẹ.

Huống chi là đám võ giả chỉ có Ngưng Đan trung kỳ như thế này.

Đám học viên cũ giờ phút này cảm giác được Hoàng Việt còn đáng sợ hơn cả học viên thiên tài của học viện, ai cũng không dám hó hé nữa.

“Đại… đại ca… Xin mời đi qua.”

“Đúng, đại ca, là chúng ta không đúng.”

“Đại ca, đây là hai ngàn nguyên thạch, xin đại ca nhận cho.”

Đám học viên cũ vội vàng nịnh hót, rất sợ chọc cho Hoàng Việt không vui.

Nhưng Hoàng Việt vẫn không nói gì, chỉ nhàn nhạt đứng.

“Đúng, chúng ta cút ngay, cút ngay…” Đám này rất nhanh hiểu được mình phải làm gì, vội vã chạy đi.

Bọn hắn biết hôm nay mình gặp phải cọng rơm cứng, không, nào là cọng rơm, phải nói là lưỡi đao a, nhìn khí thế hắn bày ra mới vừa rồi, quá là đáng sợ.

“Đinh! Kí chủ doạ chạy bọn học viên cũ hống hách, điểm làm thiện +5!” Hệ thống bỗng nhiên vang lên thanh âm.

“Thế cũng được à?” Hoàng Việt nghe vậy, có chút vui mừng, xem ra trừng trị cường hào, ác bá sẽ tăng thêm điểm làm thiện a.

Điểm làm ác thì hắn biết cách kiếm rồi, điểm làm thiện cũng biết, nhưng dường như điểm làm thiện khó kiếm hơn điểm làm ác, gì mà phải Luyện Chế gì đó, thế thì tốn thời gian chết.

Nay Hoàng Việt lại tìm được một cách để kiếm điểm làm thiện, bảo sao hắn không vui cho được.

Đám học viên mới mới vừa rồi còn đang xem náo nhiệt, giờ phút này sợ vãi cả mồ hôi, cũng may bọn hắn không phải đổi tượng chịu khí thế uy áp mới vừa rồi của Hoàng Việt, nếu không đã sợ đến tè ra quần.



Mấy tên học viên cũ kia sau khi chạy ra một đoạn xa, dừng lại thở dốc, hổn hển nói: “Tên kia, quá đáng sợ đi!”

“Ta cứ tưởng hắn là Ngưng Đan hậu kỳ, lại còn có sát khí.”

“Tên này, chắc chắn đã giết rất nhiều người…”

Tên thanh niên to cao có chút không cam lòng, nói với đám người: “Có nên báo cho Viên Công đại ca hay không?”

Mấy người khác đều có chút do dự, thấy vậy, thanh niên cao to nói thêm: “Chuyện này cần phiền Viên Công đại ca sao, mà lại, ta cảm thấy tiểu tử đó cũng chỉ có khí thế mạnh một chút, các ngươi nghĩ xem, một tân sinh, còn không học đến năm ba, làm sao có thể tu đến Ngưng Đan Hậu Kỳ?”

Mấy người khác nghe vậy cũng gật gù, sau đó đều nói: “Diêm Xán huynh nói không sai, tên này vừa rồi nhất định chỉ là phô trương thanh thế, chúng ta mau quay lại cho hắn một trận, ta cũng không tin chúng ta một đám Ngưng Đan ngũ trọng, còn đánh không lại học viên mới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK