Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hữu Phú, không ai biết hắn đang phản ứng cái gì, tại sao lại nói Dũng chột đừng uống.



Mọi người cảm thấy Hữu Phú cũng gan lắm, đã biết Hoàng Việt đây là mời rượu người đàn ông này, chẵng lẽ hắn sợ người đàn ông này uống phải nước bọt của Hoàng Việt sao?



Chỉ có vài người tinh ý thì mới nghi ngờ, bọn họ biết Hữu Phú và Hoàng Việt xưa nay vẫn không hề hoà thuận, hay là Hữu Phú đã bỏ gì vào trong ly nước của Hoàng Việt rồi.



Dũng chột sau khi nghe được Hữu Phú hét lớn ngăn mình lại thì rất không cao hứng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về người trung niên mặc vest kia.



Ba Hữu Phú thấy con trai mình phản ứng như vậy thì lập tức biết trong rượu có vấn đề, nhưng vẫn giả vờ tức giận quát:



“Con có ý gì, tại sao lại ngăn anh Dũng uống rượu, không biết như thế là vô lễ lắm sao?”



“Ba, ý con không phải vậy, chú Dũng... Thật ra thì đây là ly bạn Việt đã uống, rất mất vệ sinh, hay là con kêu nhân viên lấy cho chú một ly mới!"



Dũng chột hừ lạnh, nói:



“Tao uống hay không là chuyện của tao, còn chưa đến lượt nhóc con mày xen vào, uống máu ăn thề tao còn uống được, nói chi là chút nước bọt.”



“Nhưng mà... Nhưng mà...” Hữu Phú lắp ba lắp bắp.



Dũng chột cũng không phải kẻ ngu, thấy vẻ mặt của hắn như vậy cũng biết là trong rượu có vấn đề, cười lạnh, sau đó nói:



“Mày còn lời gì muốn nói?”



“Phú, chẳng lẽ rượu có vấn đề sao, Hay là con lấy nhầm chai đó rồi!” Ba Hữu Phú thấy vậy thì tìm cách giải vây cho con trai mình, không thể để nó đắc tội anh Dũng được.



Hữu Phú rất tinh ý, sau đó liền bào chữa:



“Đúng vậy thưa ba, con lấy nhầm chai rượu sắp hết hạn, nếu uống sẽ không tốt cho sức khỏe, hơn nữa rượu này rất rẻ tiền, không xứng đáng với người ở đằng cấp như chú Dũng!”



“Tao đã nói uống hay không là quyền của tao, bộ mày chán sống hay sao mà dám lải nhải, có tin tao đấm cho mày vỡ mồm không???”



Hữu Phú lúc này hoảng rồi, phải làm sao bây giờ, Tên Dũng này xem ra đã quyết tâm phải uống rồi, hắn liền nhìn về Hoàng Việt, giờ phút này chỉ có đối phương cứu được mình thôi.



Hoàng Việt thấy ánh mắt Hữu Phú đầy vẻ cầu khẩn nhìn mình thì cười lạnh, ác giả ác báo, hắn cũng không cần phải cho Hữu Phú sắc mặt tốt, dù gì hắn cũng muốn tên này sớm biến đi cho khuất mắt mình, liền nói: “Anh Dũng mau uống, rượu em đã thử, không có vấn đề!”



Dũng chột nghe vậy thì khoái trá cười, sau đó nâng lên ly rượu, chuẩn bị nhấp một hớp.



“KHÔNG... Trong rượu có thuốc lắc!” Hữu Phú hét to, làm toàn trường trở nên câm lặng.



“Cái đệt!” Hoàng Việt thầm mắng trong lòng, tên này cũng ít có ác lắm, cho hắn chơi thuốc phiện, bộ chả nhẽ muốn hắn bị đi vào con đường tà, nghiện hàng cấm sao?



“Hữu Phú, cậu thật đáng ghét!” Kiều Linh không nhịn được quát lớn, cô bức xúc muốn điên rồi, sao cậu ta lại có thể bỏ thứ này vào ly rượu của Hoàng Việt, chẳng may Hoàng Việt bị nghiện rồi sao, đây chắc chắn là muốn phá hủy tương lai của Hoàng Việt mà.



“Hữu Phú, cậu làm vậy là không đúng rồi!”



“Hữu Phú, sao cậu có thể chơi kì vậy!”



“Trời ơi, sao Hữu Phú lại ra nông nỗi này đây!”



“Mình cũng không thể tin được!”



“Hồi nãy Hoàng Việt đã uống một chút rồi, không biết có sao không nữa!”



Các bạn học không ngừng xôn xao, lần này thì Hữu Phú quả thật đã quá đáng lắm rồi, Hoàng Việt chỉ là cua được Kiều Linh thôi, đó cũng là nhờ bản lĩnh của cậu ta, không ngờ tên Hữu Phú này lại nhỏ mọn đến vậy, giờ phút này, hình tượng người lớp trưởng tài ba khiêm tốn trong lòng bọn họ hoàn toàn bị lật đổ, nhưng người thất vọng nhất không ai khác ngoài bạn gái hắn, lúc này cô cực kỳ xấu hổ.



Cô đứng ngay dậy, sau đó chạy đi ra ngoài, nước mắt lã chã rơi, Hữu Phú thấy vậy cũng rất muốn chạy theo, nhưng nếu làm vậy hôm nay chắc chắn mình sẽ chết với anh Dũng, đành phải đứng im chờ chịu phạt.



“Ha ha ha ha!” Dũng chột cười phá lên, đám đàn em sau lưng cũng cực kỳ khoái trá, Hữu Phú thấy vậy còn tưởng anh Dũng cũng là dân chơi thuốc lắc, thấy thuốc lắc không chỉ tức mà còn mừng liền bắt chước cười theo.



“Ha ha ha ha!” Hữu Phú cố gắng cười để khiến cho anh Dũng cao hứng hơn, nhưng ba hắn đứng ở một bên thì lúc này hoảng chết mẹ rồi, thằng con mình ngu quá, anh Dũng tuy là dân chơi nhưng cũng không ham mê thuốc phiện, mày còn dám chọc anh Dũng sao, liền quát:



“Phú, im ngay!!!!!“



Sau đó một mặt cầu khẩn nói với Dũng chột : ”Anh Dũng, mong anh tha cho cháu nó, cháu nó trẻ người non dạ, nó cũng không có nhắm vào anh, xin anh tha cho em nó một lần, anh muốn gì em cũng có thể làm cho anh...”



“Lúc này mày không nên hỏi tao, nên hỏi người bị hại kia kìa, Hoàng Việt là người trong bang của tao, còn là Hương Chủ, được đại ca Nhân rất ưu ái, mày xem, con mày nó dám chọc giận nòng cốt của Lý bang, nếu bỏ qua cho con mày, Lý bang bọn tao có còn mặt mũi ngẩng đầu lên trong giang hồ không????”



Hữu Phú nghe vậy mà trong lòng cực kỳ khiếp sợ, không chút do dự, lập tức liền nhìn về Hoàng Việt, mặt đầy nài nỉ nói: “Việt à, cậu bỏ qua cho tớ được không, thật sự tớ biết lỗi của mình rồi, từ nay về sau tớ sẽ không làm ra bất kỳ hành động nào có lỗi với cậu nữa, xin cậu đó, hãy tha thứ cho tớ đi!”



Hoàng Việt đương nhiên là không tin vào lời tên này nói, ai biết được là hắn có thực sự hối hận không, mà hành động của nó rất quá đáng, có thể nói sẽ ảnh hưởng đến mình sau này rất nhiều, nếu không phải là mình mà là một người khác thì có khi đã dính chiêu, liền nói:

“Nếu ai làm sai mà xin lỗi là xong vậy thì cần cảnh sát làm gì!”



Dũng chột nghe vậy liền cười ha ha: “Nói đúng lắm, đã làm sai thì phải chịu phạt, Việt, anh đây xử phạt nó thay chú, nhóc con, muốn chuyện này cho qua cũng đơn giản thôi, mày hãy uống ly rượu này, vậy thì chuyện hôm nay tao có thể bỏ qua!”



Nói rồi, Dũng chột đưa ly rượu cho Hữu Phú, người sau lúc này đang run lên cầm cập, phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ, nếu như uống ly rượu này, lỡ mình bị nghiện thì sao, sau này sẽ phải phụ thuộc vào nó sao, nhưng nếu dám cãi lời anh Dũng thì chắc chắn không có kết quả tốt.



“CẦM!!” Dũng chột thấy Hữu Phú vẫn đứng đơ ra thì hét lớn, thằng này láo, dám không nghe lời của hắn sao.



Hữu Phú nghe Dũng chột hét lớn thì kinh hãi, không dám làm trái, vội cầm lấy ly rượu, một mặt phân vân.



“UỐNG!!” Dũng chột tiếp tục hét, lúc này Hữu Phú sợ quá rồi, nếu ai tinh mắt nhìn kỹ có thể thấy quần của hắn lúc này đã hơi ươn ướt, đám đàn em có đứa thấy vậy thì cười phá lên.



“Haha, nó tè ra quần rồi kìa!” Không dám làm trái lời anh Dũng, Hữu Phú cắn răng, đưa ly rượu lên miệng chuẩn bị nốc sạch, bỗng nhiên lúc này một thanh âm làm hắn dừng lại động tác: “Chậm!”



Hữu Phú nghe được thanh âm này, lập tức mừng hết lớn, vì đây là giọng của Hoàng Việt, chẳng lẽ nó đã tha cho mình rồi sao.



Lúc này Hoàng Việt quả thật tuy khá tức tên Hữu Phú, nhưng nếu trừng phạt nó bằng cách này thì mình khác gì nó, vả lại nếu nó nghiện, sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của nó, tin tên Hữu Phú dùng thuốc lắc sẽ truyền khắp trường, việc một học sinh gương mẫu đại diện cho lớp chuyên của trường dùng thuốc lắc nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến cả trường học, nên hắn không thể không ngăn lại



“Việt, cậu chịu tha thứ cho mình rồi sao?” Hữu Phú mừng rỡ nói, nhìn Hoàng Việt đầy cảm kích.



“Không hẳn, nếu cậu đã nói là biết tội của mình, vậy cậu nói đi, mình nên phạt cậu như thế nào thì ổn?”



“Mình, mình sẽ không bao giờ chọc tới cậu nữa!” Hữu Phú liền nói.



“Không, như thế chưa nói lên cậu biết hối lỗi!”



“Mình, mình sẽ từ bỏ theo đuổi Kiều Linh!” Hữu Phú cắn răng.



“Chẳng phải điều này cậu đã làm rồi sao?”



“Vậy mình phải làm gì!”



“Mình không biết, cậu tự suy nghĩ đi!” Hoàng Việt không muốn tiếp tục nói chuyện với tên này nữa, hắn đã ngán ngẩm tên này lắm rồi.



Ba Hữu Phú lúc này thấy vậy liền chen miệng vào: “Anh Dũng, anh có thể bỏ qua cho cháu nó không, hai đứa nó đã quyết định thầm giải quyết rồi!” Ông rất hy vọng anh Dũng có thể giơ cao đánh khẽ.



Dũng chột gằn giọng nói: “Nếu thế thì mặt mũi Lý bang tao ở đâu, cậu Việt giải quyết với nó là chuyện của cậu Việt, riêng tao thấy bất bình, mày không thấy nên làm ra một chút bồi thường sao?”



“Vâng… vâng, anh Dũng, em sẽ gửi cho cậu Việt 100 triệu ngay trong đêm nay!” Ba Hữu Phú sợ hãi nói.



“100 triệu đủ mua mặt mũi Lý bang bọn tao sao, mày nghĩ tao thiếu chút tiền con đó à??”



“Vâng… vâng... em không dám... thế bao nhiêu đây anh… à…à…. Em sẽ gửi cho cậu Việt một tỷ ngay trong đêm nay!”



“Thế thì còn tạm được!” Dũng chột cười lạnh. Lúc này, các bạn học ngồi xung quanh hết hồn hết vía, cái gì, bồi thường 1 tỷ, dẫu biết ba Hữu Phú rất giàu nhưng không ngờ ông ta lại chịu bỏ ra số tiền lớn như vậy, phải biết đây là 1 tỷ, 1 tỷ đó a!



Hoàng Việt nghe thế thì mừng thầm, 1 tỷ a, Cũng không phải là con số nhỏ, Tuy rằng hắn muốn kiếm nhiêu đó tiền cũng rất dễ nhưng có người đưa tiền cho mình làm sao lại phải từ chối đây.



Nhưng cơ hội như này cũng không gặp nhiều, không tranh thủ bắt chẹt một chút thì tên Hữu Phú làm sao biết hối hận.



Nghĩ thế, hắn liền nói: "Không được, ít nhất phải là 20 tỷ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK