Hoàng Việt thấy Sơn Rồng Xanh không truy đuổi mình nữa thì thở ra một hơi, lúc nãy hắn cũng dự liệu trước việc Sơn Rồng Xanh có thể ném gì đó tới Hiểu My, nên hắn chú tai nghe, nếu nghe thấy tiếng thứ gì đó ném tới hắn sẽ vận dụng một luồng khí từ Thiết Bích Quyết ra ngăn cản, lúc này nó đã cứng như một lớp gỗ nên ngăn cản hòn đá hay gì đó thì vẫn được, trừ khi tên Sơn Rồng Xanh bất chấp mà bắn súng thì lúc đó mới thật sự đáng ngại.
Nhưng lúc nãy có mấy người cảnh sát giao thông đuổi theo mình, mà Hoàng Việt biết khu vực này có camera an ninh, xem ra mình phải gọi cho Lý lão nhờ Lý lão giúp rồi.
Sau khi chở Hiểu My về nhà, Hoàng Việt lập tức lấy điện thoại ra, bấm bấm số của Lý lão.
“Alo, Việt à, đã lâu rồi ta không gặp con đấy!” Lý lão ở đầu dây bên kia hiền hòa nói, quả thật đoạn thời gian này ông khá nhớ Hoàng Việt.
“Vâng, con có chuyện muốn nhờ ông giúp!”
“Được, có gì con cứ nói!”
“Con hồi nãy bị giang hồ đuổi, phải chạy xe với tốc độ hơn 300 km trên giờ, rất có thể bây giờ con đang bị truy lùng rồi!"
“Ồ...” Lý lão trầm ngâm, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ông hỏi tiếp: “Thế có gây ra tai nạn gì không?”
“Không ạ!” Hoàng Việt nói thêm.
“Vậy thì được rồi, ông sẽ giúp con!”
“Cám ơn Lý lão!”
Hoàng Việt lúc này cũng đã bớt lo, có Lý lão giúp, hẳn là mình sẽ qua được chuyện này, thật sự thì anh Nhân cá chép cũng có thể phần nào can thiệp được vào chuyện này, nhưng sức ảnh hưởng của anh ấy với bộ công an hẳn là không thể bằng với Lý lão được.
Về đến nhà, Hoàng Việt ngồi trên giường, mở điện thoại ra đọc báo, thì hắn thấy được tin mình đua xe đã chình ình trên báo rồi.
“Thiếu niên đua xe phân khối lớn với tốc độ hơn 300 cây số một giờ trên đường lớn ở quận Tân Bình!” Đó là tiêu đề của bài báo.
“Xem ra vụ này không dễ yếm lại a!” Hoàng Việt lẩm bẩm, có lẽ Lý lão cũng phải chịu một chút áp lực đi.
Nửa tiếng sau, Hoàng Việt thấy Lý lão gọi lại: “Việt à, việc xong rồi, lần này ông phải nhờ Hùng cục trưởng, cục trưởng cục công an thành phố, mà ông hỏi con một điều này, con có thể chữa được bệnh hiếm muộn không?”
Hoàng Việt nghe vậy, trong lòng khá ngạc nhiên, chẳng lẽ bệnh hiếm muộn có liên quan gì đến Hùng cục trưởng sao, vội nói: “Được chứ Lý lão, con có thể chữa được hầu hết các bệnh!”
Đầu dây bên kia vang lên thanh âm vui mừng: “Tốt quá rồi, Hùng cục trưởng đã mấy chục năm nay chưa có con, năm nay ông ấy cũng đã hơn 50 rồi, bị chẩn đoán vô sinh, mà đi chạy chữa khắp nơi không được, cho dù là dùng thủ thuật lấy tinh trùng ra từ tinh hoàn cũng bó tay hết cách, tinh hoàn của ông ấy không thể sản sinh ra tinh trùng được, ông ấy vì thế mà phiền lòng lắm, lão nghĩ nếu con có thể trị giúp ông ấy, sau này có chuyện gì muốn nhờ vả thì sẽ tiện hơn rất nhiều!”
“Vâng, Lý lão có thể thu xếp cho con gặp chú ấy được không ạ!” Hoàng Việt cũng không từ chối, tuy rằng hắn không quá coi trọng mối quan hệ với Hùng cục trưởng nhưng nếu đó là người quen của Lý lão thì hắn sẵn sàng chữa trị.
“Dĩ nhiên là được, con lập tức qua nhà ta đi, ta sẽ dẫn con đi gặp Hùng cục trưởng!”
“Vâng, Lý lão!” Hoàng Việt lập tức xin ba mẹ cho mình đi tiếp, ba mẹ Hoàng Việt cũng đã quen với việc con mình thường xuyên phải đi làm nhiều việc nên cũng không nói gì nhiều.
Khoảng 20 phút sau, Hoàng Việt tới nhà Lý lão, lúc này ông đã chờ trước cửa, Hoàng Việt cũng đã tới nhà Lý lão khá nhiều lần, ông sinh sống khá giản dị, nhà cũng không quá lớn, nhưng đầy nét hoài cổ, hai người cùng lên xe đi gặp Hùng cục trưởng, giờ này chắc là ông ấy đang làm việc trong trụ sở của cục công an thành phố.
“Con yên tâm, bọn họ sẽ không công khai danh tính của con lên báo đài, tuy vậy con vẫn phải làm thủ tục nộp phạt và bị giam xe!”
“Vâng, Lý lão!” Hoàng Việt biết như vậy là tốt lắm rồi, không có xe này thì mình đi xe khác, không vấn đề gì cả.
“Còn tên giang hồ đuổi con thì sao Lý lão?” Hoàng Việt hỏi thêm, hắn cũng muốn biết Sơn Rồng Xanh sẽ bị làm gì.
“Dĩ nhiên đã nương tay cho con thì cũng không thể xử hắn quá nặng được, nếu không hắn sẽ kiện, nhưng con yên tâm, sau này nếu hắn lại dám đuổi con như vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể tống hắn vào tù!”
Hoàng Việt nghe vậy mà có chút tiếc nuối, nhưng hắn cũng không tin có thể tống Sơn Rồng Xanh vào tù dễ dàng như vậy, phải biết hắn là trùm giang hồ quận 1 đó a, mối quan hệ trong ngành công an có thể sải tay còn dài hơn cả Lý lão.
Trên đường đi, Lý lão kể cho Hoàng Việt nghe một chút về Hùng cục trưởng, Hoàng Việt mới biết đây là lính của Lý lão thời còn chiến tranh, ông ấy rất kính trọng Lý lão, cùng là một người công an tốt, đã xử lý rất nhiều vụ án, lập nhiều công lao lớn trong ngành công an mới có thể được thăng chức vụ lên cục trưởng.
Phải biết chức vụ cục trưởng đã là chức rất lớn trong nghành công an rồi, trong ngành công an, Bộ Trưởng là cao nhất, sau đó đến Thứ Trưởng, tiếp đó chính là Cục Trưởng rồi a.
Đến trụ sở công an thành phố rồi, nó cư ngụ ở quận nhất, Hoàng Việt và Lý lão bước vào trong, những viên công an cấp thấp cũng đã quen mặt Lý lão, lập tức mời vào.
Hoàng Việt bước vào trong văn phòng của cục trưởng cùng Lý lão, Lý lão rất lịch sự, tuy rằng đây chỉ là lính trước đây của mình nhưng vẫn gõ cửa đàng hoàng.
“Hùng, là anh đây!”
“Anh Nguyên đó à, mau mau vào đi!” Hùng cục trưởng nghe được tiếng Lý lão, lập tức ra ngoài mở cửa, mặt mũi đầy vui mừng, “Ồ, khí sắc anh dạo này tốt quá, chỉ huy!”
Hùng cục trưởng vẫn còn gọi Lý lão là chỉ huy, có lẽ ông vẫn còn nhớ kỹ những gì đã xảy ra trong chiến tranh, lúc này ông nhìn sang Hoàng Việt, hỏi: “Đây là cậu nhóc hồi nãy anh nhờ em giúp phải không?”
“Đúng, là nó!”
Hùng cục trưởng nói: “Chà, xem ra thật anh tuấn, đẹp trai phong độ, lần sau con nhớ đi xe cẩn thận nhé, chạy với tốc độ như vậy mà vẫn còn giữ được mạng là may đấy!” Hùng cục trưởng đầy quan tâm dặn dò.
“Vâng, thưa chú Hùng!” Hoàng Việt cười hắc hắc.
“Được rồi, mau vào dùng nước, chuyện đã xong rồi mà, chỉ huy còn dẫn cậu nhóc này đến đây làm gì, vài bữa sau lên làm chút thủ tục là được!”
“Ừ, anh lần này đến đây là có chuyện quan trọng!” Lý lão nghiêm túc nói, ông biết chuyện này một khi vừa nói ra, chắc chắn Hùng cục trưởng sẽ sốc.
Hoàng Việt cũng nhìn kỹ quân hàm của Hùng cục trưởng, là nền đỏ viền vàng hai sao, xem ra chính là Trung Tướng, hơn Lý lão trước đây một bậc.
“Có chuyện gì quan trọng vậy anh, chẵng lẽ chỉ huy muốn em xử lý mạnh tay với tên giang hồ kia sao?”
“Không phải, chuyện quan trọng hơn nhiều!” Lý lão cười hắc hắc.
“Ồ, vậy thì may quá, em nói thật, tên giang hồ kia không đơn giản, ngay cả em muốn xử lý hắn cũng phải trả một cái giá không nhỏ!” Hùng cục trưởng thật lòng nói.
“Chuyện anh muốn nói là...”
“Là... cậu nhóc này có thể chữa khỏi bệnh vô sinh cho chú!” Lý lão ôn tồn nói.
“CÁI GÌ???” Hùng cục trưởng sửng sốt, một mặt không thể tin nổi.
--------
Cảm ơn hoangphuong0194 đã donate 20k đậu
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK