Mục lục
Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm nay hắn đúng là không hiểu đại ca “Vương Huy” xảy ra chuyện gì đây, không chỉ hay hỏi những thứ kỳ quái, lại còn dành nhiều thời gian như vậy để đến khu vực dã thú, tuy rằng nghi hoặc nhưng nghĩ nghĩ thì đối phương cũng còn nhỏ tuổi hơn cả hắn, nên nghĩ chắc là “Vương Huy” tìm gì đó ngoài đó chơi.

“Ừ!” Hoàng Việt khẽ gật đầu, hiện tại tâm tình của hắn khá cao hứng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc so tài giữa những học viên trong học viện hắn hoàn toàn có thể nắm chắc phần thắng trong tay.

Chỉ là không biết có cần phải lộ ra quá khoa trương không?

Nhưng nếu không, làm sao có thể mượn tài nguyên của Vương gia chứ?

Hoàng Việt tạm thời vẫn là muốn mượn gió bẻ măng, nhờ vào tài nguyên của gia tộc tăng nhanh tốc độ tu luyện của mình, xa hơn nữa là có tài nguyên để kiếm điểm làm thiện.

Hoàng Việt cũng không nghĩ rằng gói quà làm thiện sơ cấp kém quá xa gói quà làm ác sơ cấp đâu!

Tiểu Phan thấy Hoàng Việt dường như không muốn nói nhiều thì mới cảm thấy đối phương đã khôi phục bình thường, hơn nữa dường như tiểu Phan cảm giác được “Vương Huy” hiện tại hơi hơi khác trước, hơi thở lộ ra hùng mạnh hơn, thậm chí có một loại cảm giác còn mạnh hơn cả Du Gia Thắng, đệ nhất thiên tài của Thanh Hoàng học viện bây giờ.

Hoàng Việt dù sao cũng mới đột phá, còn chưa cũng cố, thấy ánh mắt kinh sợ của tiểu Phan nhìn mình, hắn cũng chỉ cười xòa.

Hoàng Việt dự định mấy ngày này không tiếp tục đến Thanh Hoàng học viện, mà là để đến ngày tổ chức thi đấu giữa các học viên lại quay về, dù sao bây giờ nếu để lộ hắn đột phá cảnh giới nhanh như vậy, có khi chưa phải là chuyện tốt.

“Tiểu Phan, xin nghỉ mấy ngày giúp ta?” Hoàng Việt nói nhỏ, tiểu Phan sau khi nghe xong, cho rằng Hoàng Việt muốn dưỡng bệnh nên cũng gật gù.

“Đại ca, ngươi nhưng mà đừng bỏ lỡ lần khảo hạch này trong học viện a!” Nói xong câu này, hắn cũng rời đi khỏi phòng, để Hoàng Việt tại chỗ nghỉ ngơi.



Đêm khuya.

Hoàng Việt cũng không có tâm tư ngủ nghỉ, hắn mới đột phá cảnh giới, tuy rằng là do hệ thống tích lũy tu vi giúp hắn đột phá, không qua tu luyện, nhưng củng cố một chút vẫn là nên.

Hoàng Việt hiện tại đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, tuy rằng lần trước gặp tên Vương Huy, nghe đứa nhóc này khi nhắc tới cảnh giới Tiên Thiên mang theo một tia kính sợ, nhưng Hoàng Việt vẫn chưa biết rõ cảnh giới ở Dị Giới phân chia như thế nào.

Giờ phút này nếu cho Hoàng Việt đối mặt lại với Đạt Ma La, sợ rằng chỉ cần hét một tiếng, đối phương hắn sẽ thất khiếu chảy máu, sợ run cầm cập.

Dù sao Hoàng Việt bây giờ nhưng là Tiên Thiên tam trọng a.

Cảm giác lực lượng tràn đầy trong người làm Hoàng Việt vừa tĩnh tọa vừa cảm thấy rất sảng khoái.

Hắn cũng đã biết chênh lệch giữa Tiên Thiên và Bán Bộ Tiên Thiên là bao nhiêu.

Tuy vậy, ở Dị Giới này, Hoàng Việt vẫn chưa làm được lăng không mà đi, do lực hút ở nơi đây tương đối mạnh.

“Nếu được trở lại Địa Cầu, ta hẳn có thể bay rồi đi…” Lẩm bẩm mấy tiếng, Hoàng Việt tuy rằng rời đi Địa Cầu không bao lâu, nhưng cũng có chút hoài niệm.

Hắn cũng không ngờ tới, chỉ chưa đầy vài ngày, hắn đã ở Dị Giới nắm giữ thực lực như vậy, nếu cứ ở mãi tại Địa Cầu, muốn đạt tới tầm cao này dường như là không thể nào.

Một đêm nhanh chóng trôi qua.

Từ sáng sớm, Hoàng Việt đã rời đi Thanh Hoàng Trấn, hướng tới Hắc Huyền Sơn.

Từ miệng tiểu Phan, Hoàng Việt biết rằng Hắc Huyền Sơn ở vòng ngoài là nơi sinh sống của nhiều dị thú cấp 1, tương đương với võ giả ở tầng thứ Ngưng Đan.

Giết đám quái này, hẳn là kiếm được nhiều điểm làm ác hơn giết dã thú a.

Tích lũy đủ 1000 điểm làm ác, Hoàng Việt lại có thể đổi gói quà trung cấp.

Nhìn từng tòa dãy núi liên miên đồ sộ ở trước mặt, Hoàng Việt có thể đại khái đoán được, Hắc Huyền Sơn nơi này tụ tập bao nhiêu dị thú.

So với các tòa núi ở Địa Cầu, cái sau chỉ đáng xách dép cho tòa núi này.

Dài liên miên không biết bao nhiêu vạn dặm, Hoàng Việt đứng ở một gò núi cao, nhìn về xa xa, tầm mắt cuối nhìn tới vẫn núi là núi.

Phải đi bộ khá lâu mà vẫn chưa tính là xâm nhập vòng ngoài.

Sương mù trắng mờ ảo, ánh mặt trời chiếu xuống cũng không làm tan đi.

Càng làm cho Hắc Huyền Sơn có một cảm giác bí ẩn, mênh mông.

Phải đến khoảng hơn hai giờ sau khi tiến vào dãy núi, Hoàng Việt mới thây dấu vết của sinh mệnh.

Ở vòng ngoài Hắc Huyền Sơn này, dã thú căn bản là không dám lởn vởn xung quanh, bằng không chỉ có thể làm thức ăn trong miệng dị thú cấp 1.

Mà dị thú cấp 1 cách 1 đoạn thời gian mới đi săn dã thú ở ngoài rìa, như con Xuyên Sơn Ngao thành niên kia, hẳn là trong một lần ra vùng “ngoại ô” kiếm ăn, bị đám người ở Thanh Hoàng Trấn tìm tới đi.

“Là ngươi!” Con dị thú cấp 1 thứ hai mà Hoàng Việt nhìn thấy là một con rắn lớn, dài chừng năm mét, Hoàng Việt có thể mơ hồ cảm giác được, khí tức của nó gần như ngang bằng chính mình.

Lấy ra Hấp Huyết Đao, Hoàng Việt phi thân mà lên, con rắn cảm nhận được đối phương có địch ý, cuộn mình lại, định cho Hoàng Việt phải trả giá vì dám phá vỡ giấc ngủ của nó.

“Xì…xì!” Nó phát ra từng tiếng gừ nhẹ, muốn tránh ra một đao này.

“Keng!” Tốc độ Hoàng Việt khá nhanh, không cho con dị thú có cơ hội, sau khi chém trúng, một thanh âm như kim loại va chạm vang lên.

“Thật cứng rắn!” Hoàng Việt tấm tắc, da của con dị thú này cũng quá cứng đi, Hấp Huyết Đao Hoàng Việt đã thử qua, có thể nói thổi tóc tóc đứt, nhưng vẫn không phá được lớp vỏ ngoài của con rắn này.

Con rắn cũng không chịu làm bao cát cho Hoàng Việt chặt chém, nó cũng nhiều lần bổ tới muốn cắn cho Hoàng Việt một nhát, nhưng Hoàng Việt với thân pháp tinh diệu cũng không lộ ra bao nhiêu sơ hở.

Dù sao mới vào Hắc Huyền Sơn, đã bị bại trận trước một con dị thú cũng không nói nổi rồi a.

Nên Hoàng Việt vẫn là rất chú tâm.

Ai biết được độc tính của loài rắn này như thế nào?

Biết tấn công bình thường không mang lại hiệu quả, rất nhanh Hoàng Việt vận chuyển tiên thiên cương khí, gia trì vào đòn chém của mình.

Lúc này mới vạch ra được lớp da ngoài của con rắn lớn.

Cũng là lần đầu tiên Hấp Huyết Đao nếm được vị máu của dị thú.

Thanh đao giống như bọt biển, điên cuồng hấp thu huyết dịch.

Càng dính máu, thanh đao càng như bốc lửa, Hoàng Việt cũng đánh càng ngày càng hăng, không đầy một phút, con rắn lớn đã máu chảy đầm đìa, thảm không tả nổi.

Hoàng Việt cũng không vội kết liễu nó, mà là mượn cơ hội thể nghiệm sức mạnh của cảnh giới mới, tuy rằng chọn một mục tiêu có độc làm vật thử lửa không phải là ý quá hay, nhưng sau khi bước vào Tiên Thiên, Hoàng Việt càng tự tin hơn vào thân pháp của mình.

“Đinh! Kí chủ giết dị thú cấp 1 Ban Lan Xà, thu được 18 điểm làm ác!”

Sau hơn năm phút vờn nhau, Hoàng Việt dùng toàn lực chém ra một đao, kết liễu sinh cơ của con rắn xui xẻo.

“18 điểm làm ác, không quá ít, trong một ngày, ta có thể giết vài chục con!” Trong lòng khá hài lòng, Hoàng Việt tiếp tục tiến lên, hắn muốn đi một vòng quanh vòng ngoài của Hắc Huyền Sơn, tìm những con dị thú có thực lực yếu như thế này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK