Tối hôm đó, ánh trăng sáng tỏ, Bằng Gia Trân ngồi giữa thư phòng, xếp bằng tu luyện, bên người hắn, dưới đất để một thanh kiếm, Bằng Gia Trân vốn là một người có tính cảnh giác rất nặng, cho dù là đang ở trong địa phận của phái Hoa Sơn, nhưng hắn cũng không nghĩ là sẽ không có cao thủ đến tìm mình, nhất là trong thời điểm nhạy cảm như hiện tại, khi mà Minh Giáo đang lục tục muốn khai chiến.
"Đạp đạp..." Hoàng Việt lúc này đang từ trên mái nhà, không ngừng tiến đến lại gần căn phòng này, do Vân Du Công của hắn đã đạt đến tầng thứ Đại Tông Sư, cước bộ rất nhẹ nhàng, thanh âm phải nói là chỉ có cao thủ cảnh giới ngang bằng hắn mới có thể nghe được.
"Xèo!!!"
Bỗng nhiên, một tiếng nội lực ngoại phóng vang lên, một luồng nội lực như một đầu ngón tay bắn thẳng vào giữa thư phòng, Bằng Gia Trân lập tức nghe được, hắn liền tránh ngay sang một bên.
"Kẻ nào??"
Bằng Gia Trân đứng bật dậy, đạp cửa phòng, phóng ra ngoài, thì lập tức thấy ngay trên mái nhà đối diện có một tên trung niên mặt mũi đê hèn, đang cười hắc hắc nhìn hắn, người này hẳn là luyện chỉ pháp, bằng không nhất định luồng nội lực bắn ra không thể nhỏ như vậy được.
"Ngươi là ai?" Bằng Gia Trân quát lớn, thanh âm vang vọng khắp tiêu cục, làm đám gia nhân cao thủ đang ở trong tiêu cục đều tỉnh giấc.
"Chỉ là muốn thử chiêu mà thôi!" Hoàng Việt nói xong, lập tức chỉ tay, hướng đến Bằng Gia Trân, bắn tới một chỉ.
"Xèo!!!"
"Nhất Dương Chỉ?" Bằng Gia Trân vội né tránh, luồng chỉ lực bắn xuống đất, tạo nên một lỗ to.
Bằng Gia Trân nhìn thấy cách vận chỉ pháp của đối phương rất quen, hắn đã nghe qua về Đoàn Thị Đại Lý, chẳng lẽ người này là người của Đoàn Gia, đúng rồi, luồng nội lực vừa rồi có thuộc tính Dương a!
"Ngươi là người của Đoàn gia?" Bằng Gia Trân cực kỳ hoảng hốt, sợ hãi hỏi.
"Tiêu trưởng!"
"Tiêu trường! Là ai đến quấy rối?"
"Người kia, xuống đây mau!"
Lúc này, đám thành viên trong tiêu cục cũng đã chạy tới, nhìn lên mái nhà là trung niên đê hèn, vội vàng quát mắng, nhưng liền bị Bằng Gia Trân chặn mồm: "Im lặng!"
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Bằng Gia Trân lúc này cực kỳ hoảng sợ, phải biết Đoàn gia là một gia tộc lớn, có cao thủ Hậu Thiên hậu kỳ a!
"Ta là Đoàn Thổ Phỉ, 2 ngày sau, giao ra 100 cây nhân sâm dược liệu 500 năm, ta tự tới lấy, bằng không, Viên Huy tiêu cục chờ bị hủy diệt đi!" Hoàng Việt cười hắc hắc, sau đó bình thản lướt đi.
"Ngươi dám!!!" Đám gia nhân, thành viên trong tiêu cục hét to, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa nhận thức được vấn đề nghiêm trọng cỡ nào, đang định đuổi theo thì Bằng Gia Trân liền quát:
"Chớ đuổi!"
Lúc này, Bằng Gia Trân thật sự hoảng rồi, người vừa rồi là người của Đoàn thị Đại Lý sao? Nhưng không phải Đại Lý cách đây rất xa sao, hơn nữa Hoa Sơn và Đại Lý làm gì có mâu thuẫn gì, 100 cây nhân sâm dược liệu 500 năm cũng không phải ít à? Nhưng vấn đề là tên này thật sự là người của Đoàn thị sao, nếu không phải thì làm sao hắn biết Nhất Dương Chỉ, chả lẽ hắn học được ở đâu? Cái gì mà Đoàn Thổ Phỉ, có người lại mang cái tên gọi khốn nạn như vậy sao? Người của Đoàn gia đi làm thổ phỉ? Đùa gì thế???
Bằng Gia Trân quả thật sự là không biết nên nói gì, nhưng bắt hắn giao ra dược liệu, liệu rằng đối phương có bỏ qua cho mình luôn hay không, hay là sau này sẽ lại đến vòi thêm, tuy rằng với hắn, 100 cây nhân sâm dược liệu 500 vẫn là có thể lấy ra được nhưng hắn không muốn đâu à... Với Bằng Gia Trân, tài sản của mình thì hắn không bao giờ dễ dàng cho ra ngoài được, hơn nữa tuy Đoàn Thị Đại Lý đáng sợ, nhưng cường long không áp nổi địa đầu xà, Đại Lý ở cách đây rất xa, nơi đây lại là địa bàn của phái Hoa Sơn bọn hắn, cho dù vương giả của Đoàn Gia tới đây cũng phải nể mặt chưởng môn phái Hoa Sơn bọn hắn mấy phần.
Lúc này, Hoàng Việt đã rời khỏi tiêu cục, trong lòng cười thầm, vừa rồi Nhất Dương Chỉ mình thi triển ra uy lực cũng không quá mạnh, dù gì mới là tầng đầu tiên, vả lại hắn cũng không vận dụng toàn bộ nội lực, nhưng chỉ cần đối phương biết đó là Nhất Dương Chỉ là được rồi, còn tình hình tiếp theo sẽ diễn ra như thế nào thì hắn mỏi mắt mong chờ, còn phải xem bản tính của tên Bằng Gia Trân này thế nào nữa!
Sau một ngày, Hoàng Việt cũng không nghe được tin tức truyền ra, xem ra tên Bằng Gia Trân này cũng giống như dự đoán của hắn a, không muốn làm lớn chuyện, chắc hẳn hắn quyết định sẽ giao nhân sâm cho mình chăng, nhưng như vậy thì không giống như ý muốn của Hoàng Việt lắm đâu à...
Đúng vào tối hai ngày sau kể từ ngày Hoàng Việt xâm nhập Viên Huy tiêu cục, khi Hoàng Việt âm thầm xâm nhập vào, hắn có thể thấy được tiêu cục cũng không phòng vệ quá gắt gao, vẫn là như ngày thường, tiếp đó, Hoàng Việt liền thử dùng một chỉ bắn vào phòng Bằng Gia Trân, bỗng nhiên, chỉ lực vừa mới bắn ra, từ trong phòng liền có một lão giả đạp cửa bay ra ngoài, đón đỡ chỉ lực của hắn, quát lớn: "Tặc khấu phương nào, dám mạo phạm Đoàn thị Đại Lý?"
"Hậu Thiên trung kỳ cao thủ!" Hoàng Việt liền biết, đối phương có nội lực mạnh như thế này, nhẹ nhõm phá hủy một chiêu Nhất Dương Chỉ của mình, xem ra là viện thủ do Bằng Gia Trân mời đến, nhưng sao mấy hôm nay hắn không nghe phong thanh gì đây?
"Lão bá, xin tha cho ta, ta chỉ là muốn kiếm chút dược liệu mà thôi!" Hoàng Việt làm bộ như rất sợ hãi, run lẩy bẩy nói.
"Ngươi làm sao lại học được Nhất Dương Chỉ!" Vị lão giả này nhìn Hoàng Việt, khuôn mặt đầy vẻ tham lam, hôm nay chỉ cần giết thắng nhãi này, vậy thì mình có thể cướp được bí kíp Nhất Dương Chỉ rồi, không được, còn tên Bằng Gia Trân nữa, tuy rằng đối phương mời mình đến đây... vả lại, còn người của tiêu cục....
"Lão bá, xin tha cho ta, ta bị rớt vách núi, dưới chân núi có bí kíp Nhất Dương Chỉ!" Hoàng Việt làm bộ như thật, hắn thay đổi quãng giọng cực kỳ chuyên nghiệp, làm đối phương không có chút nào nghi ngờ.
"Vậy bí kíp Nhất Dương Chỉ ở đâu?" Tên lão giả dường như là người của phái Hoa Sơn lúc này mừng muốn điên rồi, quả thật là Nhất Dương Chỉ a, chỉ cần mình đạt được, nhất định có thể có cơ hội luyện thành Lục Mạch Thần Kiếm, môn Kiếm Pháp khó lường nhất nhì thiên hạ mà chỉ có gia chủ Đoàn gia tu luyện được.
"Tiền bối, nếu như ta giao nó cho tiền bối, có thể tha mạng cho ta sao??" Hoàng Việt bẽn lẽn nói, làm đối phương trong lòng cũng cười thầm, ngu sao, làm sao ta có thể tha cho ngươi được!
"Được, ta sẽ tha cho ngươi!"
"Được, vậy xin tiền bối thể độc!" Hoàng Việt giả bộ sợ hãi nói, nhưng trong lòng đang cười hắc hắc.
"Ngươi...ngươi..." tên lão giả cực kỳ tức tối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vì Nhất Dương Chỉ, thề một chút cũng đáng, lập tức nói: "Ta thề, nếu ngươi giao Nhất Dương Chỉ cho ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi!" Lão giả nói nhưng trong lòng hung ác chửi mắng, tha mạng cho ngươi cũng được, nhưng ta nhất định sẽ móc mắt, cắt lưỡi ngươi, cắt đứt tứ chi của ngươi, cho ngươi sống không bằng chết.
"Được, bí kíp Nhất Dương Chỉ ở đây, mời tiền bối lấy cho!" Hoàng Việt lập tức ném ra cuốn sách ghi trong đó bí kíp Nhất Dương Chỉ, dĩ nhiên hệ thống ngoại trừ truyền đạt thông tin thì còn có thể giao cho Hoàng Việt được bản thật quyển kinh thư ghi chép tin tức...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK