• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh rung rung đưa tay quệt đi nước mắt cho cô, hơi thở cũng trở nên yếu ớt. Ngay tại lúc này, được nằm trong vòng tay của Hy Nguyệt, được cô khóc cho mình có chết anh cũng mãn nguyện 

Chu Kiệt chứng kiến toàn bộ khung cảnh vừa rồi. Anh vô lực làm rơi khẩu súng, hai đầu gối khuy hẳn xuống đất. Sau đó lại nâng bàn tay bóp còi súng 

-Không...không 

Ngay tại khoảnh khắc Lục Lãnh Phong đỡ lấy một viên đạn Chu Kiệt đã hoàn toàn hiểu ra tất cả mọi chuyện trước nay anh ấy làm đều sai hết rồi 

Có thể tình cảm anh giành cho Lục Lãnh Phong là sự biết ơn lúc nhỏ hoặc cũng có thể là tình yêu nhưng có lẽ Chu Kiệt đã thể hiện nó sai cách rồi 

Trước đến nay những điều mà Chu Kiệt làm đều hiện rõ sự độc chiếm, muốn 

-Hahaha 

Chu Kiệt đưa mắt nhìn Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong mà cười lớn rồi nắm chặt lấy khẩu súng 

Đến tận giờ phút này anh mới thực sự hoàn toàn hiểu ra một điều: đôi khi không cần làm gì, chỉ cần đứng im nhìn người mình yêu hạnh phúc thì tự khắc mình cũng cảm thấy hạnh phúc 

Nhưng liệu có phải là quá muộn để hiểu ra điều này? 

-Anh nhớ phải sống tốt. Tạm biệt!!! 

Tiếng súng một lần nữa lại vang lên nhưng Hy Nguyệt không hề để tâm đến. Hiện tại mọi sự lo lắng của cô đều dồn cho Lục Lãnh Phong 

Ở đây là nhà hoang nên vắng người là đều đương nhiên, ngay cả túi xách và chiếc điện thoại hay mang bên người cũng chẳng thấy đâu. Máu từ vết 

bình tĩnh, cô hoàn toàn không biết phải làm sao 

-Có ai không làm ơn cứu...cứu... 

Giọng nói rung rẩy cứ thế nhỏ dần, hai tay cũng ù hết cả lên. Xung quanh Hy Nguyệt tất cả đều chìm vào bóng tối 

Sau khi Tiểu Giang, Cố Mộc và người của họ đến thì Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt đã ngất, ở gần đó không xa là Chu Kiệt. Anh ta đã tự tử nhưng lạ thay trên môi lại nở nụ cười, xem ra rất mãn nguyện 

-L-Lãnh Phong...Lãnh Phong...không không...KHÔNG!!! 

Hy Nguyệt liên tục lắc đầu sau đó hét lớn rồi choàng tỉnh 

-Chị, chị không sao chứ? 

Cô lắc đầu, nhìn khung cảnh xung quanh. Đây không phải là bệnh viện sao? Trên người Hy Nguyệt cũng còn đang mặc bộ quần áo xanh dành cho bệnh nhân 

Đột nhiên cô nhớ cảnh tượng ở nhà hoang thì vô cùng kích động. Hy Nguyệt nắm cổ tay Khánh Hà lay mạnh mặc kệ tay mình còn đang truyền nước 

-Khánh Hà, anh ta...anh ta đỡ cho chị. Máu, máu...máu nhiều lắm 

Được rồi, được rồi chị phải bình tĩnh đã 

Khánh Hà vuốt nhẹ lưng để trấn an Hy Nguyệt, mặc dù bác sĩ nói cô ngất là do hoảng sợ quá độ chỉ cần nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại, nhưng sức khỏe của Hy Nguyệt vốn dĩ đã yếu nên khiến Khánh Hà thêm lo lắng 

-Anh ta có bị làm sao không? Lãnh Phong có bị làm sao không? 

Cô liên tiếp hỏi dồn Khánh Hà, vẻ mặt lo lắng vô cùng 

-Chị nằm xuống nghỉ ngơi rồi em sẽ đi hỏi tình hình của Lục tổng có được không? 

Khánh Hà đỡ Hy Nguyệt nằm xuống sau đó đóng cửa thật khẽ, từng bước đi đến phòng cấp cứu 

-Cầu trời cho anh ấy đừng bị gì nhé! 

Cố Mộc đã đi sắp xếp mọi chuyện nên hiện tại chỉ còn Tiểu Giang ngồi ở hàng ghế chờ. Thấy trợ lý Giang, Khánh Hà liền đi đến cất tiếng hỏi 

-À...ừm L-Lục tổng... 

Khánh Hà không hề biết tên của trợ lý Giang nên cô có vẻ hơi ấp úng 

-Hả? à hiện tại ngài ấy đang được phẫu thuật để tiến hành gắn đạn ra 

-Là thiếu...à không là Nguyệt tiểu thư bảo cô đến đây sao? 

Khánh Hà gật đầu sau đó định quay về nói tình hình của Lục Lãnh Phong cho Hy Nguyệt nhưng bỗng dưng lại dừng lại 

-À, tôi vẫn chưa biết tên của anh. Anh là... 

-T-tôi là Tiểu Giang, trợ lý của Lục tổng. Còn cô? 

-Tôi là Khánh Hà. Không còn việc gì t-tôi xin phép 

Khánh Hà tươi cười nói với trợ lý Giang sau đó quay về phòng thông báo tình hình của Lục Lãnh Phong cho Hy Nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK