• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Chị đến rồi 

-Tại sao mọi người không nói sự thật cho con biết? 

Cô bất lực nhìn về cánh cửa phòng phẫu thuật. Đôi chân cô vô lực từ từ khuyu xuống, chẳng hiểu vì sao nước mắt lại rơi. Cố Mộc thấy vậy, liền đỡ Hy Nguyệt ngồi lên chiếc ghế chờ 

Đến tận mười lăm phút sau, Tiểu Giang và Khánh Hà mới lái xe đến được bệnh viện. Mọi người im lặng, chờ đợi kết quả. Hy Nguyệt chắp tay, nhắm hai mắt thầm cầu nguyện 

-Làm ơn cho anh ấy không có chuyện gì 

Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận sáu giờ chiều hôm ấy. Cánh cửa dần được mở, một vị bác sĩ tháo khẩu trang bước ra. 

-Phẫu thuật thế nào rồi bác sĩ? 

Mọi người nhìn vị bác sĩ với ánh mắt đầy hy vọng 

-Ca phẫu thuật diễn ra thành công hơn mong đợi...nhưng dường như có một điều gì đó khiến bệnh nhân không muốn tỉnh lại và rơi vào tình trạng hôn mê 

Khánh Hà vội đỡ lấy Hy Nguyệt. Câu nói đó khác gì vừa đấm vừa xoa 

-Vậy đến khi nào...cậu ấy mới tỉnh lại? 

Cố Mộc giọng có đôi phần run rẩy hỏi lại vị bác sĩ 

-Chuyện đó vẫn phải tùy thuộc vào ý chí của bệnh nhân 

Sau khi vị bác sĩ rời đi, các ý tá cũng đẩy anh trở về phòng bệnh. Hy Nguyệt biết ông Lãnh Hàn tuổi đã cao còn Giai Lạc thì lại đang mang thai nên cô đã bảo Cố Mộc đưa hai người họ về nhà. Hiện tại chỉ còn cô, Tiểu Giang và Khánh Hà ở lại bệnh viện 

Khánh Hà và trợ lý Giang đứng bên ngoài phòng bệnh, để lại không gian riêng cho anh và cô. Nhìn Lục Lãnh Phong nằm bất động trên giường bệnh, dây dợ khắp người kèm theo đó là chiếc mặt nạ dưỡng khí và tiếng tít tít phát ra từ máy đo nhịp tim. Cảnh tượng làm Hy Nguyệt không khỏi xót xa 

Hy Nguyệt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lục Lãnh Phong 

-Em không rời khỏi thành phố G nữa, em sẽ ở bên cạnh anh. Anh phải mau tỉnh lại đó 

Ở bên ngoài, Khánh Hà đang định rời đi để mua thức ăn cho cô. Thấy cô xoay lưng đi, Tiểu Giang ngập ngừng hỏi 

-T-tôi đi cùng...cô được không? 

-Hả? à ừm cũng được 

Vừa đi cả hai người đều nói chuyện, có vẻ khá hợp ý nhau 

-Lẽ ra tôi nên nói ra bí mật này sớm hơn 

Thấy trợ lý Giang đang có vẻ tự trách, Khánh Hà liền lựa lời an ủi 

Đó không phải là lỗi của anh, tôi hiểu Lục tổng và anh đang là vì sự an toàn cho chị ấy nên mới không nói ra 

Cô dừng lại một lát, nhìn xem Tiểu Giang như thế nào rồi tiếp lời 

-Chủ tịch của anh trên thương trường có không ít kẻ thù. Nếu lỡ bọn họ biết được điểm yếu duy nhất của ngài ấy chính là chị Nguyệt thì sẽ rất nguy hiểm cho chị ấy trong thời điểm đó. Để bảo vệ chu toàn và không ai nghi ngờ thì ngài ấy bắt buộc phải làm điều ngược lại. Tôi tin chị Hy Nguyệt sẽ hiểu điều này. Chẳng phải bây giờ chị ấy cũng đã biết rồi sao? Đừng tự trách mình nữa! 

Khánh Hà hết lời an ủi những sắc mặt Tiểu Giang lại chẳng khá hơn là bao. Cô đành phải bỏ lái sang chuyện khác 

-Lục tổng yêu chị ấy từ lúc nào vậy anh biết không? 

-Tôi không rõ...có lẽ là rất lâu về trước 

Ba ngày sau 

Mọi chuyện vẫn cứ như vậy, tình hình của Lục Lãnh Phong cũng chẳng có tiến triển gì. Hy Nguyệt ngồi trong phòng làm việc, đầu óc chẳng thể tập trung nổi. Trong đầu cô xuất hiện vô vàng câu hỏi, bỗng nhiên Hy Nguyệt cầm lấy túi xách định rời khỏi phòng làm việc 

-Chị định đi đâu vậy? Một giờ trưa nay còn có cuộc họp quan trọng mà 

Khánh Hà có chút bất ngờ, hiện tại đã là mười hai giờ trưa thế mà Hy Nguyệt lại còn muốn đi đầu cơ chứ? 

-Chị đi một lát rồi sẽ về ngay 

Sau đó, Hy Nguyệt liền đi ra xe một mình rồi lại nó đến bệnh viện 

Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, Hy Nguyệt nắm lấy bàn tay anh áp lên một bên má của mình 

-Sao anh còn chưa tỉnh lại nữa? Anh định trốn em đến khi nào đây? 

Đáp lại lời Hy Nguyệt là một sự im lặng đến đáng sợ. Cô tin rằng những lời của mình anh đều có thể nghe được thế nên Hy Nguyệt cứ tiếp tục 

-Xin anh hãy tỉnh lại, làm ơn hãy tỉnh lại đi mà Lãnh Phong 

*Cạch* 

Tiếng mở cửa phòng vang lên, người đó chính là Cố Mộc. Anh đến thăm Lục Lãnh Phong nào ngờ trùng hợp gặp phải cố

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK