• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Lãnh Phong nắm lấy tay cô, Hy Nguyệt khó hiểu nhìn lại anh. Lục Lãnh Phong giở giọng không biết xấu hổ nói 

-Anh muốn...ăn em 

Hy Nguyệt bỏ tài liệu sang một bên, vội xua tay, lắc đầu cuống cuồng từ chối 

-K-không được...chuyện đó không được...không được 

Cô lại lầm bầm trong miệng 

-Em chưa sẵn sàng 

-Anh hiểu mà 

Giọng anh thoáng buồn đôi chút, có lẽ dù tha thứ nhưng Hy Nguyệt vẫn sẽ nhớ về quá khứ đau buồn 

Ngày xuất viện cũng đã đến, anh và cô được Tiểu Giang lái xe đưa về biệt thự. Trong suốt quãng đường, Lục Lãnh Phong luôn ôm Hy Nguyệt thật chặt, làm cô vô cùng mắc cỡ 

-Tiểu Giang còn ở đây mà, cậu ấy nhìn bây giờ 

-Nếu dám nhìn, anh sẽ đuổi việc cậu ấy 

Anh bá đạo nói rồi vẫn tiếp tục ôm cô đến đã đến tận nơi 

Tiểu Giang lúc này chỉ biết thở dài, tại sao dù là năm đó hay năm này thì người ngồi không mà bị dính chưởng cũng đều là cậu. 

Đứng trước cổng biệt thự, Hy Nguyệt hồi tưởng lại tất thảy những sự việc trước đây. Anh thấy có ưu tư thì liền vội cất tiếng 

-Nếu em không thích vậy anh sẽ mua biệt thự khác 

-Em không sao, chúng ta vào trong thôi 

Bắt đầu đau thương ở đâu thì nên kết thúc ở đó 

Hy Nguyệt có chút tò mò về căn phòng của mình. Cô một mình bước lên lầu, mở cánh cửa ra, Hy Nguyệt có đôi chút bất ngờ. Nội thất vẫn vậy nhưng đồ đạc của cô đã không còn 

Đi theo anh 

Lục Lãnh Phong đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, anh nắm lấy tay cô giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng 

Anh dẫn cô đến phòng của mình cùng Hy Nguyệt vào trong. Căn phòng năm đó chỉ duy có đêm tân hôn là cô ở đây 

Căn phòng treo bức hình cưới của cả hai, còn có vài ba tấm hình của riêng Hy Nguyệt. Những đồ đạc của cô đều được Lục Lãnh Phong chuyển sang đây. Hy Nguyệt bước tới chiếc tủ đầu giường, cầm lên bức ảnh cô gái mặc bộ váy trắng cô dâu 

Đây là phòng anh hay phòng em vậy? 

Hy Nguyệt nhìn anh cười trêu chọc. Nhìn vào của ai nghĩ đây là phòng của Lục tổng chứ? 

-Anh còn định treo thêm nữa kìa 

Lục Lãnh Phong bước đến ôm lấy cô từ sau lưng, phát ra chất giọng trầm trầm đặc trưng 

-Ba năm nay, ngày nào anh cũng nhớ em. Sau này dù có chuyện gì cũng đừng rời xa anh có được không, Hy Nguyệt? 

-Em không đi đâu hết, em ở đây với anh. Nhưng sau này chúng ta không nhắc về quá khứ nữa được không? 

Được, anh hứa với em 

Đã hơn một tuần về sống cùng Lục Lãnh Phong. Mọi việc trong căn biệt thự anh đều không cho Hy Nguyệt đụng tay vào. Người làm đều được Tiểu Giang kiểm tra kỹ lưỡng nên sẽ không có việc nội gián gì đó 

Biết cô không thích ồn ào hay đồng người nên những người làm đó đều chỉ làm theo giờ. Trừ họ ra thì cả biệt thự rộng lớn này chỉ có Hy Nguyệt, anh và quản gia Lâm 

Nhưng có điều đó là mỗi lần anh đề cập về việc mang thai thì y như rằng Hy Nguyệt đều tìm cách từ chối hoặc lẫn tránh 

Sáng hôm ấy, Hy Nguyệt đang ở trong phòng tắm thì điện thoại của cô lại vang lên tiếng chuông. Cô ở trong liền gọi với ra cho anh 

-Lãnh Phong, nghe điện thoại giúp em với, em để nó trong túi xách đấy 

Lục Lãnh Phong liền đi đến bên chiếc túi xách đắt tiền của Hy Nguyệt, lấy ra điện thoại, là Khánh Hà gọi đến 

-Chị Nguyệt, quốc vương vừa mới gọi cho em. Ngài ấy nói... 

-Cô ấy tắm rồi, cô gọi lại sau đi 

Dứt lời, Lục Lãnh Phong liền tắt máy, anh bỏ lại điện thoại vào túi xách thì đột nhiên anh lại phát hiện ra một vị thuốc gì đó ở bên trong. Tò mò lấy ra xem xét, vừa nhìn thấy nó anh liền có đáp án. Đây là thuốc tránh thai! 

Cùng lúc đó, Hy Nguyệt đã bước ra bên ngoài với bộ vest nữ bằng chất liệu vải tweed. Cô thấy vỉ thuốc trên tay anh thì có chút hoảng 

Đây là thuốc cô nhờ Khánh Hà mua dùm mà, chính là lần ở Hy Tuyết bỏ thuốc vào rượu ở buổi tiệc công ty. Anh quay ra sau liền thấy Hy Nguyệt, vội đi đến hỏi cô

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK