-Mới có ba mươi phút mà đã muốn nghỉ. Lần sau phải huấn luyện thể lực thêm cho em rồi
Khi đã đạt đến cao trào, Lục Lãnh Phong gầm lên một tiếng rồi phóng thẳng thứ chất lỏng trắng đục vào người bên trong Hy Nguyệt
Thế nhưng, sức lực của anh lại quá trâu bò. Cả một đêm, mặc kệ cô nỉ non cầu xin nhưng Lục Lãnh Phong không biết đã bao nhiêu lần mà đè Hy Nguyệt ra ăn sạch
Đến gần sáng, cô không thể chịu được nữa mà ngủ thiếp đi. Anh ôn nhu hôn lên trán Hy Nguyệt rồi bế cô đi thẳng vào phòng tắm
Sáng hôm sau
Vừa cựa mình thức dậy, gương mặt tuấn mỹ của người đàn ông liền thu vào tầm mắt. Sau một đêm dài vận động, bên dưới lại truyền đến cảm giác đau rát. Hy Nguyệt bực tức mà véo mạnh vào má anh
-Em nói là sinh con nhưng ai cho anh hành em cả một đêm chứ?
Lục Lãnh Phong chụp lấy tay cô, giọng vẫn còn ngái ngủ nói
-Bảo bối, sao em lại nỡ véo vào gương mặt đẹp trai của chồng mình?
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Lục Lãnh Phong lại vang lên. Là Tiểu Giang gọi đến, anh lười biếng mà nhấc máy
-Chủ tịch, tám giờ sáng hôm nay của buổi họp cổ đông...
-Biết rồi, tôi sẽ đến
Dứt lời, anh liền tắt điện thoại rồi bỏ nó sang tủ đầu giường. Nhìn lại cũng đã hơn bảy giờ ba
mươi nhưng Lục Lãnh Phong cũng chẳng có gì gấp gáp, anh ôm Hy Nguyệt vào lòng, không hề có ý định rời khỏi giường
-Anh không đến LCK sao?
Hy Nguyệt lấy làm lạ liền hỏi anh nhưng Lục Lãnh Phong vẫn nhắm hai mắt, nằm trong chăn bông êm ái ôm lấy Hy Nguyệt chậm rãi đáp
Để bọn họ đợi một lát không có sao đâu
Sau đêm ân ái đã là ba ngày, tính từ đó đến nay Lục Lãnh Phong đều thấy cô mang vẻ mặt ưu tư, phiền muộn
-Em có chuyện gì sao?
-Thật ra...à...không...không có gì đâu anh...
Hy Nguyệt lấp lửng, cố định nói gì đó với anh nhưng vội lắc đầu xua tay
Hỏi thế nào thì cô cũng chỉ lắc đầu càng làm Lục Lãnh Phong gáy lên tia bất an và lo lắng
Thật ra việc khiến cô cảm thấy ưu phiền như vậy đó là mỗi ngày Hy Nguyệt đều nhận được cuộc gọi từ cậu và sáng hôm nay lại là của ông ngoại
Ngồi ở ghế chủ tịch, Hy Nguyệt tập trung cao độ làm việc. Đang đặt bút định kí vào văn kiện thì điện thoại lại vang tiếng chuông
Cựu quốc vương David Henry, là ông ngoại cô gọi!
Hy Nguyệt dự đoán được chuyện ông sẽ nói nhưng cũng miễn cưỡng mà bắt máy. Cô mở loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn làm việc rồi tiếp tục kí văn kiện
-Cái con bé ương bướng này, con mau trở về Anh cho ông
Cây bút trên tay Hy Nguyệt đột nhiên dừng lại, biết ngay là sẽ nói chuyện này mà
-Nhưng mà ông à...
-Không nhưng nhị gì cả, ông cho con thêm ba ngày để suy nghĩ. Nếu con vẫn ương bướng không chịu thì buộc ông và cậu con phải dùng cách khác
-Chuyện này...nói sao đi ông...con còn có việc...con tắt đây
Sau khi tắt máy, Hy Nguyệt liền ngã người ra chiếc ghế, dùng hai tay xoa xoa thái dương. Khánh Hà bên cạnh đương nhiên hiểu rõ câu chuyện và cô cũng hiểu cho nổi khổ của Hy Nguyệt
Cô và Tiểu Giang dù chỉ mới hẹn hò nhưng chỉ cần xa nhau vài ngày đã thấy nhớ huống hồ Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong bỏ lỡ nhau suốt ba năm. Vừa chỉ mới hạnh phúc không lâu làm sao nói rời khỏi thành phố này thì có thể rời khỏi
Nhưng nói đi thì phải nói lại, ông ngoại muốn Hy Nguyệt về Anh quốc chính là thương cô. Dù đã được biết sự thật nhưng cựu quốc vương lại không hề tin tưởng Lục Lãnh Phong