-A-anh I-làm....làm bậy t-tôi la I-ên đó
-Vậy thì cứ la lên đi
Nói rồi anh dùng tay khóa trụ hai tay cô trên đỉnh đầu, đoạn dùng môi áp lên môi cô làm cô không ngừng giãy giụa
-B-buông...ưm.
Hy Nguyệt vừa mở miệng ra nói chưa dứt câu thì anh đã luồn lưỡi vào trong khoang miệng cô tham lam lấy hết mật ngọt. Đến khi cô muốn không thở được anh mới luyến tiếc rời đi
Một tay khóa trụ cô, một tay lần mò xuống hàng khuy cởi ra
-Áaa không được
Hy Nguyệt hoảng sợ tột độ giơ chân đá vào hạ bộ của anh. Cú đá làm anh đau điếng buông cô ra mà lấy tay ôm lấy chỗ đó
Nhận thấy cơ hội cô bước xuống giường, tay nắm chặt lấy hàng khuy cài đã bị anh cởi ra gần hết, tay còn lại nắm lấy nắm cửa toang định chạy
Ai ngờ Lục Lãnh Phong nhanh hơn một bước, anh nhoài người nắm lấy tay cô kéo mạnh về phía giường một lần nữa
Nhận thấy tình thế bị anh áp đảo, ngay lúc này cô chỉ biết dùng lời ngon ngọt để nói với anh
-Tôi biết lỗi rồi, anh buông ra đi
-Quá trễ rồi
*Roẹt*
-Áaaaaaa
Anh xé toạt bộ sườn xám cô đang mặc, bàn tay không yên phận lần mò tìm chốt áo lót cởi phăng ra
Đừng
Hy Nguyệt đánh vào vai anh nhưng chút sức lực yếu ớt đó đâu có hề hấn gì