Chương 14: Nơi Gọi Là Nhà
Sau khi Cố Mộc giao dự án ở ngoại thành cho Hy Nguyệt, cô đã vắt óc suy nghĩ ý tưởng cho dự án này rất nhiều. Cố tổng cũng thật là nói giao cho cô phụ trách là giao ngay, mà vỏn vẹn chưa đầy một tháng nữa sẽ bắt đầu
...----------------...
Tối hôm đó
Tại phòng cô
-Khu giải trí? âyyy sao không có ý tưởng gì hết vậy nè
Hy Nguyệt môt tay chống lên bàn, một tay vỗ vỗ đầu
Cố Mộc lần này là làm khó cô mà C.M hợp tác với LCK? Cả hai đều là những công ty tài chính nhưng C.M còn làm về mảng thời trang quý phái, thanh lịch. LCK vốn nổi tiếng về những trang sức xa hoa sang trọng
Làm sao để thể hiện được nét riêng của cả hai công ty đây. Truyền thống kết hợp hiện đại, ca này sao khó quá vậy nè
Nhìn qua nhìn lại cũng đã 10 giờ, không nghĩ nữa cô đóng lại tài liệu lại rồi đi đến tắt đèn
...----------------...
Sáng hôm sau, tại C.M
Cô chưa kịp ngồi xuống bàn làm việc thì mọi người đã quay quanh
-Tôi nghe nói dự án tới sẽ do cô phụ trách sao?
Cô nhìn mọi người xong chỉ gật đầu
-Nếu vậy thì xem ra Cố tổng coi trọng em lắm đó
Mọi người nói thêm
-Lần này hợp tác với LCK tôi nghe nói vị Lục tổng đó với Cố tổng của chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đấy
-Âyyy nhưng mà Lục tổng xưa giờ nổi tiếng lập dị, lạnh lùng cô phải cẩn thận đó
Hy Nguyệt không biết nói gì nên chỉ cười trừ. Lục tổng lập dị, lạnh lùng? Anh ta là một tên khùng điên thì có. Lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh cho người khác
Giờ ăn trưa, mọi người đã đi ăn hết rồi trong phòng làm việc chỉ mỗi mình cô
-Chu Kiệt anh chưa đi ăn sao
-À, anh cũng đang định đi nè hay em đi cùng luôn nha
-Hmm dạ cũng được
Tại quán ăn
-Dự án ở ngoại thành dù sao cũng hợp tác với LCK anh nghĩ em không cần lo lắm đâu
-Vì là LCK nên em mới lo đó không biết cái tên Lục Lãnh Phong đó có gây khó dễ cho em không nữa
Hy Nguyệt giọng điệu có phần hơi lo lắng
-Lục tổng cũng là chồng em mà sao lại gây khó dễ
-Quan hệ của em với anh ta cũng đâu có tốt đâu... à mà thôi bỏ qua chuyện đó đi
Cô đâu biết trong lúc đang nói chuyện với Chu Kiệt thì ai đó đã nhìn thấy
-Cái tên trưởng phòng đó sao tôi cứ thấy không bình thường
-Ý ngài là sao Lục tổng
Tiểu Giang thắc mắc
-Điều tra hắn ta cho tôi
-Dạ? chẳng phải lần trước ngài kêu tôi điều tra rồi sao
Thấy anh không trả lời Tiểu Giang nói tiếp
-Chu Kiệt 26 tuổi cha mẹ mất sớm gia cảnh bình thường
-Được rồi lái xe đi đi
...----------------...
6 giờ 30 phút sáng chủ nhật
Sáng sớm Hy Nguyệt đã làm sẵn thức ăn để ở bếp sau đó cô lên lầu kéo vali xuống nhà
-Phu nhân cô đi đâu vậy?
Quản gia Lâm hơi thắc mắc
-Mai cũng là ngày lễ, con về Diệp gia ít ngày. Đồ ăn con làm sẵn hết rồi anh ấy ăn thì phiền bác hâm nóng lại giúp con
-Cô cứ yên tâm
Hy Nguyệt mỉm cười sau đó kéo vali ra cổng biệt thự rồi bắt xe về Diệp gia
30 phút sau
Lãnh Phong trên người mặc mỗi bộ đồ ngủ từ từ bước xuống lầu, tóc có phần hơi rối chắc có lẽ là mới ngủ dậy nhưng mà cũng không làm mất đi vẻ đẹp trai của anh
-Thiếu gia
Lâm quản gia cất tiếng chào anh
Lãnh Phong nhìn ngó xung quanh nhưng mà chẳng thấy cô đâu
-Thiếu gia tìm thiếu phu nhân sao? À lúc nãy cô ấy nói sẽ bắt xe về Diệp gia
Nghe xong dường như anh tỉnh ngủ hẳn
-Hả? Diệp gia sao?
-Dạ đúng rồi mà thiếu gia ăn sáng không để tôi hâm thức ăn lại
-Không cần đâu con không ăn
Nói rồi anh xoay người đi thẳng lên lầu dáng vẻ có phần hơi gấp gáp. Anh quay về phòng lấy điện thoại điện cho ai đó
-Alo
Giọng nói ở đầu dây bên kia hình như vẫn còn ngáy ngủ
-Lái xe lại biệt thự ngay cho tôi
-Lục tổng có chuyện gì vậy mới 7 giờ mà tôi buồn ngủ quá
Người mà anh gọi không ai khác đó là Tiểu Giang
-15 phút nữa có mặt cho tôi nếu không thì lập tức nghỉ việc đi
Không để đầu dây bên kia kịp trả lời anh tắt máy rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân
...----------------...
10 phút sau
-Lục tổng
Lãnh Phong đang ngồi ở sô pha vừa thấy Tiểu Giang anh lập tức đứng dậy không nói lời nào đi thẳng ra xe
Tiểu Giang vẫn không hiểu chuyện gì vừa chạy phía sau vừa hỏi với theo
-Lục tổng chúng ta đi đâu vậy
-Diệp gia
Vừa nói xong anh mở cửa bước vào ngồi ở ghế sau
-Diệp gia? À vâng vâng
Tiểu Giang cũng nhanh chóng ngồi vào ghế lái
Quay về phần Hy Nguyệt, chiếc taxi dừng lại trước Diệp gia, cô mở cửa xe bước xuống. Đứng trước cổng cô nắm chăt chiếc vali đồng thời hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra để lấy lại bình tĩnh
Cô cứ tưởng sau khi gả cho anh thì mình sẽ không bao giờ quay lại cái nơi này nữa vậy mà hôm nay...lại trở về đây
Nơi gọi là nhà này chẳng khác nào là địa ngục đối với cô. Từ nhỏ, cô đã bị mẹ con ả Hy Tuyết hành hạ, đánh đập nhưng điều làm cô ghét nhất đó là người cha của mình. Dù biết cô bị hành hạ nhưng ông chẳng thèm bênh vực hay ngăn cản mà trơ mắt đứng nhìn
Vì thế mà từ lâu trong mắt cô đã không còn sự yêu thương dành cho ông ta nữa rồi
Hy Nguyệt kéo chiếc vali từ từ tiến vào nhà. Vừa mở cửa bước vào, trong nhà lại có rất nhiều người, không phải nói là chỉ là một buổi ăn cơm thôi sao?
-Ồ em gái về rồi đó à