Tiểu Giang lắc đầu nói, Cố Mộc nghĩ ra gì đó bèn nói thêm
-Không phải tống tiền vậy có mục đích gì? Không lẽ...là tên chủ tịch bí mật
-Chẳng phải sau khi thiếu phu nhân rời đi thì hắn cũng bị cục cảnh sát bắt rồi sao?
Đúng như lời Tiểu Giang nói sau khi cô rời đi thì Lục Lãnh Phong đã ngày đêm thu thập bằng chứng phạm pháp của W&B cũng như là tìm ra tên chủ
đến
Chỉ sau hai tháng thì bằng một cách nào đó mà hắn đã trốn thoát và người đang bị giam giữ ở trại giam là một người có gương mặt giống hắn thôi. Sau đó, cảnh sát cũng phát hiện ra nhưng vì sợ khí thế của Lục Lãnh Phong nên đành im lặng
-Thả cô ấy ra
Lục Lãnh Phong gằn giọng nhìn Chu Kiệt, ánh mắt hằn lên tia giận dữ
Chu Kiệt tặc lưỡi vài cái, thái độ vô cùng bỡn cợt
-Gấp gáp cái gì, bỏ khẩu súng lục trên người anh xuống trước đi
Trong lúc chưa xác định được kẻ bắt cóc, Lục Lãnh Phong đã mang theo súng để phòng ngừa bất trắc. Không ngờ tên Chu Kiệt này quá mưu mô, anh làm đều gì hắn cũng đều để tâm đến
-Người anh cần tìm là tôi không phải Hy Nguyệt. Thả cô ấy ra!
Hy Nguyệt nghĩ thầm, cô hết nhìn Chu Kiệt rồi lại xoay sang Lục Lãnh Phong
-Anh quên tôi đã nói gì vào ba năm trước rồi sao? Chỉ cần Lục Lãnh Phong anh yêu người nào thì tôi sẽ không nương tay với người đó
Chu Kiệt lấy ra khẩu súng ngắn được vắt sẵn bên hông, hù dọa Lục Lãnh Phong
-Bây giờ tôi lỡ tay bắn cô ta chắc anh đau lòng lắm nhỉ?
Anh toang định tiến lên phía trước thì Chu Kiệt lại chĩa súng về phía Hy Nguyệt
-Anh tiến,một bước tôi bắn cô ta một viên. Sao, chơi không?
Giọng điệu Chu Kiệt vô cùng đắc ý và tự tin bởi trong tay anh ta đang nắm giữ người quan trọng nhất đối với Lục Lãnh Phong
Anh bất lực đứng im tại chỗ, hiện tại an toàn của cô gái nhỏ đối với Lục Lãnh Phong là ưu tiên hàng đầu
Hy Nguyệt từ nãy đến giờ hoàn toàn không hề để tâm đến cuộc đối thoại của hai người đàn ông, cô đang cố tìm cách tháo sợi dây trói ở tay nhưng tên Chu Kiệt này cũng thật là... có cần trói chặt đến vậy không chứ?
-Yêu thương, bảo vệ nhiều như vậy nhưng cuối cùng thì sao? Cô ta lại làm cho cổ phiếu của LCK bị rớt giá, tìm đủ mọi cách để trả thù anh...chậc, chậc tôi tội nghiệp anh quá Lục Lãnh Phong
Đừng nhiều lời nữa, anh muốn tôi làm gì thì mới chịu thả Hy Nguyệt?
Chu Kiệt không đáp lời Lục Lãnh Phong, anh ta nhìn sang Hy Nguyệt rồi nói
-Tôi thật sự rất ghen tị với cô ta đó, rõ ràng người đến trước là tôi mà
Cô vì câu đó mà làm cho bất ngờ, ngước mặt lên hết nhìn Chu Kiệt rồi lại nhìn anh. Lục Lãnh Phong cũng không kém gì cô, vô cùng khó hiểu
Ghen tị? Đến trước?
Chu Kiệt ngày xưa từng là một cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ