-Xem bà yêu thương chị dâu chưa kìa
>
Từ nãy đến giờ bà nội hoàn toàn quên đi đứa cháu trai duy nhất của mình mà chỉ tập trung vào Hy Nguyệt
Thấy thế, Giai Lạc lại có dịp trêu trọc anh trai của mình
-Ôi trời, nãy giờ anh có ở đây luôn đó hả?
-Anh còn chưa tỉnh sổ với em chuyện dám dẫn chị dâu đi bar nữa đấy
-Cái GÌ, con dám dẫn con bé đi vào mấy chỗ đấy hả Giai Lạc
Thấy ba và anh đang trừng mắt với mình, Giai Lạc quay sang nhìn bà cầu cứu, cô nhanh chóng bẻ lái qua chuyện khác
-Tại hôm đó, con thấy chị dâu khóc chứ bộ nên con mới dắt chị đi thôi
Vừa mới trừng mắt với Giai Lạc nhưng sau khi nghe cô nói ông Lãnh Hàn đã quay ngoắc sang nhìn anh
-Nè cậu làm con dâu tôi khóc hả?
-K-không có đầu ba, tại mấy chuyện cá nhân nên con mới khóc thôi
Nội Phong nắm lấy tay Hy Nguyệt
-Xem con bênh nó kìa, được rồi sau này có chuyện gì cứ nói với bà không được khóc nghe
chưa
Hy Nguyệt gật đầu, nhìn bà hạnh phúc. Cái cảm giác ấm áp của gia đình này hình như lâu lắm rồi cô không còn cảm nhận được
Nói với cô xong, bà quay sang nhìn Giai Lạc
-Còn con nữa, sau này không được phép dẫn con bé đến mấy chỗ đấy biết chưa
-Con biết rồi, có bà là thương con nhất thôi
Nói rồi, Giai Lạc ôm chầm lấy bà. Thấy con gái của mình cứ như trẻ con, ông Lãnh Hàn lên tiếng
-Cũng đã hai mươi mấy rồi sao cứ làm nũng với nội vậy, con không định lấy chồng hả?
-Chồng gì chứ, con còn trẻ mà không lấy đầu
Nghe vậy, Lục Lãnh Phong nói với cô với giọng trêu trọc
-Cổ Mộc mà nghe em nói vậy chắc buồn lắm đó
-Anh nàyyy
Nghe đến tên Cổ Mộc, Giai Lạc thẹn quá hóa giận lừ mắt nhìn anh mình
: Cổ Mộc và Giai Lạc xem ra cũng tiến triển lên ít nhiều. Nhưng mà cả hai lại còn chưa chịu thổ lộ tình cảm với nhau. Cố tổng trong việc kinh doanh thì giỏi nhưng trong việc tình cảm xem ra anh vẫn còn kém lắm
Ngồi trò chuyện một lúc thì cả nhà cũng vào dùng bữa trưa. Chiếc bàn ăn tròn kiểu Pháp được bày trí rất nhiều món bắt mắt
-Nguyệt, lại đây ngồi cạnh bà
-Dạ
Cô đi lại dìu tay bà nội đỡ xuống ghế rồi ngồi bên cạnh bà. Nội Phong ngồi giữa cô và Giai Lạc, kế đến là ông Lãnh Hàn và anh ngồi kế Hy Nguyệt
-Em ăn cái này đi
Lục Lãnh Phong gắp một miếng mực bỏ vào chén cho cô, dùng giọng nhẹ nhàng nói. Dù biết là diễn nhưng mà cũng có chút không quen
Mà kệ đi dù gì mực cũng là món khoái khẩu của cô mà ăn trước đã rồi tính sau
-Anh em cùng chị chưa kìa
Giai Lạc đưa mắt ngưỡng mộ nhìn về phía hai vợ chồng cô và anh. Hy Nguyệt không trả lời cô chỉ cười nhẹ nhìn cô em chồng tính khí trẻ con của mình
-Nguyệt, con ăn nhiều vào, dạo này trông con hơi ốm rồi đấy
-Này, con dâu thử món này đi
-Chị dâu món tôm này ngon lắm này
Cả nhà cứ gắp thức ăn cho Hy Nguyệt, chẳng mấy chốc chén thức ăn đã đầy lên. Mọi người cứ gắp liên tục như vậy, một lát nữa bụng cô sẽ no căng lên mất
Đây là cảm giác của gia đình sao?
Đúng là ấm áp thật!!!
-Bà không ăn nữa sao?
Thấy bà nội không động đến thức ăn, Hy Nguyệt liền hỏi
-Mấy đứa cứ dùng bữa tiếp đi, ta no rồi
Dứt lời bà nhìn sang một người giúp việc. Bà ấy là một người phụ nữa độ tầm khoảng hơn bốn mươi lăm tuổi
-Dìu ta ra phòng khách đi
-Vâng
Cô giúp việc đó định dìu tay bà nội ra thì bị Hy Nguyệt ngắn lại
-Cô cứ làm việc của mình đi
Sau đó Hy Nguyệt nhìn sang nội mỉm cười
Để con dìu bà ra phòng khách, dù sao con cũng no rồi
Nội Phong cười hiền từ nhìn lại cô. Cả hai bà cháu cứ chầm chậm tiến về phía chiếc số pha phòng khách
Sau đó, người làm bừng lên một đĩa trái cây để trên bàn. Biết nội Phong đã cao tuổi, người giúp việc cũng rất tinh tế cắt nhỏ từng miếng một. Hy Nguyệt dùng tăm ghim cho bà một miếng xoài rồi nói
-Bà, bà ăn miếng xoài đi
-Con cũng ăn đi