Anh bắt đầu hôn lên cổ, xương quai xanh rồi trườn xuống nơi đẫy đà một bên xoa xoa nắn nắn, một bên dùng lưỡi ra sức trêu đùa với nhũ hoa
Lục Lãnh Phong đã nhanh chóng thoát y cho mình rồi lột luôn chiếc quần lót màu đen còn sót lại trên người cô
Hy Nguyệt cắn chặt môi dưới để không phát ra những âm thanh rên rỉ.
-Em nói em cần tôi đi
-Đồ khốn! Tôi ghét anh
Anh tách đôi chân thon dài của cô sang hai bên, quắp vào hông mình rồi dùng tay mò mẫm xuống vùng tư mật của cô, giọng khàn khàn thỏ thẻ vào tai cô
-Em ghét tôi nhưng mà hình như nơi này thì không
Đừng đừng
Hy Nguyệt nức nở cầu xin nhưng đến đây rồi chẳng lẽ anh lại buông tha cho
CÔ?
Mặc kệ lời cô nói anh trực tiếp dùng vật nhỏ đâm thẳng vào bên trong cô
-Áoa đau...đau
Phần dưới như bị xé toạt khiến nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt
-Ngoan, thả lỏng
Cơ thể cô mềm nhũn, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì, chỉ biết phối
hợp theo anh. Cô nắm chặt tay cắn răng chịu đựng mặc cho anh xoay biết bao nhiêu tư thế
Mãi một lúc lâu sau anh gầm lên một tiếng, phóng thích thứ chất lỏng trắng đục vào người cô rồi nằm sang một bên. Còn cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào
Sáng hôm sau
Hy Nguyệt từ từ mở mắt, gắng gượng ngồi dậy. Cô lấy chăn kéo lên che đi phần cơ thể đang không một mảnh vải. Nuốt cơn đau ở thân dưới, cô cố gắng bước từng bước vào nhà tắm
*Cạch*
Nhìn mình trong gương mà không khỏi giật mình. Khắp nơi đều là vết đỏ ửng làm cô nhớ lại đêm ân ái hôm qua mà hận không thể giết chết hắn
Rốt cuộc thì anh xem cô là cái gì? Tại sao lại hạ nhục cô như vậy, cuối cùng thì Hy Nguyệt cũng không hiểu nổi anh nghĩ gì nữa
Một lúc sau, sau khi vệ sinh cá nhân, thay quần áo xong Hy Nguyệt mở tủ đầu giường cầm hộp thuốc lấy ra một viên
-Không có con cũng tốt......coi như tôi yêu anh là sai đi
Sau khi uống xong, cô bước xuống nhà. Lục Lãnh Phong đang ngồi ở sô pha phòng khách, cô cứ như không thấy đi thẳng vào bếp
Không nóng không lạnh anh hỏi
-Cô đã uống chưa?
Nghe Lãnh Phong hỏi Hy Nguyệt đứng lại
-Uống rồi, không cần anh nhắc
Sau khi nghe cô nói anh tỏ ý hài lòng
-Uống rồi thì tốt