• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Cô Diệp à, chuyện lần trước ở nhà hàng tôi thật sự rất xin lỗi mong...mong Diệp chủ tịch đây bỏ qua 

Nghe có người gọi mình, cô mặc kệ Hy Tuyết mà quay lại đằng sau, nhìn người trước mặt Hy Nguyệt mở giọng hơi khinh thường 

-) thì ra là Trần tổng 

Nhận thấy cô không chú ý, Hy Nguyệt liền nhanh chóng lấy gói thuốc nhỏ đổ vào ly rượu vang của Hy Nguyệt đang đặt trên bàn, sau đó lắc lắc để thuốc hòa vào rượu rồi đặt lại vị trí cũ, mọi thao tác đều vô cùng nhanh nhẹn. 

-Diệp chủ tịch, nếu vậy tôi và cô cùng uống ly rượu coi như bỏ qua chuyện cũ được không? 

Hy Nguyệt gật đầu, cười cười theo phép lịch sự, xoay qua để lấy ly rượu thì thấy Hy Tuyết đã biến mất từ lúc nào 

Trong lòng cô dấy lên nghi ngờ, hai người này không phải là đang hợp tác với nhau chứ? 

Cô lấy ly rượu lên được ra phía trước, Trần tổng cũng đưa ly rượu vang của lão lên, tiếng thủy tinh cứ thế va vào nhau. Cô sợ có sự cố nên chỉ đặt ly rượu trước môi, lão ta thấy vậy bèn lên tiếng 

-Diệp chủ tịch hẹp hòi đến nổi không chịu uống ít rượu với tôi đây sao? 

Trùng hợp lúc đó máy quay lại lia đến trước mặt cô, sợ phóng viên lại viết mấy cái không hay nên Hy Nguyệt đành nhắm mắt uống lấy một ngụm nhỏ, cô nghĩ uống một ngụm như vậy chắc cũng không sao 

Trần tổng thấy cô uống lấy ly vang đỏ thì vẻ mặt vô cùng hài lòng, lão ta buôn thêm đôi ba câu thì cũng rời đi 

Hy Nguyệt đứng ở đó thêm gần mười phút nhưng vẫn chưa có chuyện gì, chắc là nghĩ ngợi nhiều quá thôi nhưng Hy Nguyệt luôn cảm thấy dường như có ai đó luôn nhìn mình 

Hy Nguyệt nhìn xung quanh thì lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Lục Lãnh Phong. Cô nhìn anh, anh cũng nhìn cô 

Xem ra anh ta không hề thay đổi, dáng vẻ cao lãnh, lạnh lùng vẫn như ngày nào. Ba năm trước, cũng chính nó đã từng khiến trái tim Hy Nguyệt xao động 

Tâm năm giây, Hy Nguyệt choàng tỉnh, cô vội tìm đến bạn chỗ Khánh Hà 

Trực tiếp đối diện gương mặt Hy Nguyệt, Lục Lãnh Phong vô thức cười. Tìm kiếm bao nhiêu lâu cuối cùng cũng gặp lại em, VỢ yêu của anh!!! 

Lúc này thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng, cả người nóng ran, bước đi cũng loạng choạng. Khánh Hà bèn lo lắng hỏi 

-Nguyệt, chị không sao chứ? 

-Chắc là do uống rượu nên hơi chóng mặt. Chị.. chị về trước, em ở lại sắp xếp buổi tiệc 

Khánh Hà nghe cô dặn dò liền gật đầu, Hy Nguyệt cũng nhanh chóng rời khỏi Diệp thị. Bởi vì sợ phóng viên thấy biểu hiện của mình nên Hy Nguyệt chọn đi trong một góc khuất để đi ra cổng lấy xe 

Ai ngờ chính bởi vì hành động đó của cô đã tạo cơ hội cho lão Trần tiến hành động hơn. Vì cái thuốc quái quỷ đó mà cô phải vịn tay vào vách tường để lấy thăng bằng, bước đi vô cùng chậm 

Trần tổng từ phía sau tiến tới, ngang nhiên vòng tay qua eo cô rồi bóp mạnh lấy một bên mông giở giọng để tiện nói 

-Diệp chủ tịch có cần anh đây giúp gì không? 

-Cút, cút.cút đi 

Hy Nguyệt dùng hết sức để đẩy ông ta ra nhưng chỉ vô ích, thuốc càng để lâu thì lại càng ngấm tác dụng. Lúc nãy cô đúng là quá bất cẩn rồi. 

Ông ta dán mắt chăm chú nhìn vào khe ngực mà liếm môi thèm thuồng. Trong đầu lão không ngừng tưởng tưởng lên những hình ảnh đồi trụy 

- Bỏ cái tay thối của ông ra khỏi người cô ấy 

Giọng nói quen thuộc từ phía sau vọng lên, thanh âm lạnh lùng, băng lãnh đến đáng sợ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK