Trong một lần bị đám trẻ khác bắt nạt thì có một cậu bé đã bảo hai người vệ sĩ ra tay giúp cậu
Cậu nhóc đó không ai khác chính là Lục Lãnh Phong
-Nè, cậu có sao không?
Lãnh Phong đưa tay về phía trước, tươi cười hồn nhiên nhìn cậu bé đáng thương kia
-Không, không sao
Chu Kiệt nhút nhát đáp sau đó nắm lấy tay của Lục Lãnh Phong để đứng lên. Cậu ngay người nhìn thật kĩ gương mặt của người đã giúp mình
Đây là người đầu tiên cười với Chụ Kiệt nên bất giác trong lòng cậu lại nãy sinh ra một loại cảm giác khác lạ
-Lãnh Phong à, chúng ta quay về nhà thôi
Nghe tiếng gọi của mẹ, Lãnh Phong liền đáp lại ngay
-Dạ, con sẽ đến ngay
-Tạm biệt cậu nhé
Cậu nhóc Lục Lãnh Phong quay sang nhìn Chu Kiệt nói lời tạm biệt rồi nhanh nhảu chạy về phía mẹ mình, bỏ lại một mình Chu Kiệt tại công viên
Ngồi ngay bên cạnh Hạ Bích Doanh, Lãnh Phong đưa tay sờ lên chiếc bụng đã nhô cao của mẹ giọng nói thích thú xen lẫn đôi chút tự hào
-Lúc nãy, con mới làm quen được với một người bạn đấy
-Thế người bạn của con tên gì?
Ông Lãnh Hàn đang tập trung lái xe, nghe con mình nói nên bèn cất giọng góp vui
-Ở, con quên hỏi tên cậu ấy rồi
Kể từ ngày hôm ấy Lục Lãnh Phong cũng chẳng còn gặp lại người bạn kia nên dần dần sự việc ở công viên hôm ấy cứ chìm vào quên lãng, bây giờ anh cũng không còn nhớ
Gặp gỡ Lãnh Phong lần đó đã khắc sâu vào tâm trí non nớt của Chu Kiệt. Dù chưa nói ra tên nhưng khi nghe hai người vest đen cùng với người phụ nữ xinh đẹp kia gọi, Chu Kiệt cũng phần nào đoán ra tên của cậu nhóc giúp mình
Sau đó, Chu Kiệt may mắn được một gia đình giàu có nhận nuôi. Bọn họ không con cái nên chăm sóc và yêu thương cậu vô cùng
Họ cho cậu ăn ngon, mặc đẹp, được học hành đàng hoàng. Mãi đến sau này, khi cha nuôi qua đời Chu Kiệt còn một bước lên làm tân chủ tịch W&B
Thay vì chọn cách lộ diện như bao tập đoàn lớn khác thì cậu lại chọn cách
Chu Kiệt hồi tưởng lại lần đầu mình gặp Lục Lãnh Phong, sau đó bất giác mỉm cười. Anh ta tiến lên trước vài bước sau đó quay lại nhìn Hy Nguyệt đầy ghét bỏ, lạnh lùng cất tiếng
-Tôi không có được Lục Lãnh Phong thì cô cũng đừng hòng có được
Vừa dứt lời, Chu Kiệt giơ súng nhắm thẳng ngay tim cô mà bắn. Trước đó, Hy thì làm sao để chạy bây giờ?
Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây? Hy Nguyệt chưa muốn chết ngay lúc này đâu. Bất lực ngồi yên tại chỗ, cô nhắm chặt hai đầy sợ hãi
-Cẩn thận!!!
Khi Chu Kiệt vừa giơ súng lên, Lục Lãnh Phong nhanh như cắt đã lao về phía cô, phủ người mình lên người Hy Nguyệt hưởng trọn một viên đạn từ phát súng đấy
Một giây...hai giây...rồi ba giây....
Cảm giác mình vẫn không hề hấng gì, Hy Nguyệt liền mở to mắt ra. Nhìn thấy
một viên đạn
Đ-đừng...sợ...có...a-anh ở...đây rồi
Cô bất giác quàng hai tay qua người Lục Lãnh Phong. Thứ chất lỏng màu đỏ kia cứ chảy ra dính đầy hết tay Hy Nguyệt
Vừa thấy nó, tim cô như muốn ngừng đập. Nước mắt cũng vì thế mà từ từ lăn dài trên má
Đừng k-khóc...