-Cậu đi làm việc tôi giao đi
-Dạ vâng
Thấy Tiểu Giang đã quay lưng đi Lục Lãnh Phong mới dám bước vào. Hy Nguyệt cũng đã ngủ từ lúc nào, cô dùng hai tay che chắn đi cơ thể của mình chứ nhất quyết không động đến áo vest của Lục Lãnh Phong
Anh tiến lại sô pha rồi ngồi xuống đoạn với lấy chiếc áo vest khoác lên người cô. Vén tóc ra sau tai rồi dùng ngón trỏ lau sạch mấy giọt nước mắt còn đọng trên gương mặt thanh tú như tạt tượng
Nghĩ lại chuyện vừa nãy hình như anh có hơi quá rồi, cảm thấy hơi có lỗi một chút. Thấy thần sắc nhợt nhạt, đoán là cô đang lạnh Lục Lãnh Phong với tay về phía bàn làm việc lấy cái điều khiển tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút
Cứ để cô nằm ở ghế sô pha còn mình thì tiếp tục xử lý công việc
*Cốc, cốc*
-Lục tổng, tôi mang hồ sơ đến cho ngài kí
-Vào đi
Vừa xem xét tài liệu anh vừa lên tiếng để nhân viên bước vào
Người nữ nhân viên đi vào trên tay cầm theo một tập hồ sơ, đưa mắt về phía người con gái đang ngủ ngon giấc không khỏi ngưỡng mộ
Sau khi lấy được chữ kí, cô nữ nhân viên cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời đi. Ra khỏi phòng, cô nhanh chóng chạy đến chỗ mọi người nói
-Tôi vừa mới thấy một cảnh trong phòng Lục tổng
-Ngài ấy nổi giận hả
Một người nhân viên khác lên tiếng
-Không, mà là chuyện khác
-Cô thấy cảnh gì mau nói đi làm chúng tôi tò mò quá
Người nữ nhân viên mới kể lại
-Lúc tôi vào lấy chữ kí thấy Lục phu nhân đang nằm ngủ rất ngon giấc, bên trên còn khoác áo vest của Lục tổng nữa.
Sau khi nghe lời cô gái đó kể, mọi người trong phòng làm việc không khỏi ngưỡng mộ
-Xem ra Lục tổng rất thương phu nhân đấy
-Không biết đến khi nào tôi mới lấy được người chồng như Lục tổng, ngưỡng mộ quá đi
Dù đã thức dậy nhưng đợi Lục Lãnh Phong rời khỏi, cô mới dám mở mắt, nhìn đồng hồ treo tường cũng đã gần ba giờ chiều. Hy Nguyệt vội mặc áo vest đen của anh vào rồi nhanh chóng chạy vào toilet nữ gần đó
Cô tạt tạt nước lên mặt để tươi tỉnh hơn, chỉnh lại tóc giữ cho tâm trạng thật ổn mới dám đi ra ngoài. Khi Lục Lãnh Phong quay lại thì cô gái nhỏ đã không thấy đầu nhưng anh vẫn ngồi vào bàn xử lý đống hồ sơ
*Cốc, cốc*
-Vào đi
Hy Nguyệt bước vào thần sắc tốt hơn lúc nãy một chút, giữ khoảng cách khá xa anh cô nhỏ giọng
-Tôi thấy không khỏe xin phép về trước. Áo vest giặt sạch sẽ trả lại
- Tùy cô, còn áo thì vứt luôn cũng được
Hy Nguyệt định quay người ra cửa sau đó sẽ bắt taxi về Anotole thì anh lại nói
-Cô định dùng bộ dạng đó để bắt xe về sao, định cho ai coi hả?
Cô vẫn im lặng suy nghĩ một lát Lục Lãnh Phong nói tiếp
-Gọi Tiểu Giang lấy xe đưa cô về đi. Đúng là phiền phức
Hy Nguyệt không nói đi về phía trước cầm lấy nắm cửa định vặn ra thì nhớ ra gì đó, quay đầu lại nhìn anh
Hy vọng anh vẫn nhớ lời lúc nãy trừ nợ cho tôi
Dứt lời, đã nhanh chóng đi khỏi. Cô gái này trong hoàn cảnh nào cũng chỉ nghĩ đến tiền trả nợ cho anh. Thật là........
Thấy Hy Nguyệt ngồi ở ghế sau, gương mặt cứ buồn bã trên người vẫn còn mặc áo của Lục Lãnh Phong, Tiểu Giang biết anh và cô chắc có chuyện gì đó nên hơi lo lắng hỏi
-Phu nhân...cô và Lục tổng cãi nhau nữa sao?
-Không có gì đâu, cậu cứ lái xe đi
Không gian cứ thể rơi vào im lặng, thấy tình hình trước mắt Tiểu Giang chắc chắn hai người này đã xảy ra vấn đề, cậu lên tiếng nói thêm
-Trước kia xảy ra vài chuyện nên tính tình của Lục tổng có chút ngang ngược, kiêu ngạo. Tính cách đó đâu phải ngày một ngày hai mà thay đổi được phu nhân cô cũng nên thông cảm cho ngài ấy một chút
Tiểu Giang đã hết lời, Hy Nguyệt cũng chỉ cười nhạt. Dù có chuyện gì thì cũng đâu vì thế mà Lục Lãnh Phong có cái quyền làm nhục cô, hạ thấp tự tôn của Hy Nguyệt