Đại Vỹ đưa Tiểu Lệ về tới Mộc gia ra liền hô lên inh ỏi:
- Công tử cứu mạng! Tiểu thư cứu mạng!
Nghe tiếng ồn ào, hai người ở trong nhà nhanh chóng đi ra. Nhìn thấy Tiểu Lệ bị thương, Mộc thần liền kêu anh đưa thẳng vào trong phòng cô.
Ngọc Linh móc ra một lọ linh dịch, một nửa đổ vào miệng Tiểu Lệ, phần còn lại đổ vào vết thương trên tay cô bé.
Chân mày Tiểu Lệ giãn ra, khuôn mặt đã bớt tái, nhìn khá hơn rồi, mấy người mới bớt lo lắng. Long Quân quay sang hỏi anh:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Đại Vỹ kể lại mọi việc, người tấn công họ là thầy giáo của trường học Trần Hưng, bị Lê Dũng và Ngọc Diệp sai khiến.
Tiểu Lệ ho một tiếng, mở mắt ra nhìn mọi người, nói:
- Công tử, tiểu thư!
Mộc thần liền vuốt tóc cô, bảo:
- Thấy trong người thế nào rồi?
Tiểu Lệ từ từ ngồi dậy, sờ vào vết thương đã không còn đau nữa, cô dạ thưa:
- Em cảm thấy rất tốt, không vấn đề gì!
Long Quân quay ra ngoài sân gọi một tiếng:
- Thanh Thành!
- Có thuộc hạ!
Ám vệ Thanh Thành xuất hiện như chớp, chấp tay cúi đầu đứng ngoài sân. Long Quân dặn dò anh.
- Ngươi đến gặp hiệu trưởng của trường Trần Hưng một chút, mời ông ta đến Mộc gia uống trà.
- Dạ!
Thanh Thành phóng lên, phi trên mái nhà đi mất.
Lúc này, Tiểu Lệ đã đi xuống giường, vạch áo xem chỗ vết thương đã thấy đóng vảy, quả là thần kỳ. Cô bé vui mừng reo lên:
- Tiểu thư! Người xem, vết thương đã lành hẳn rồi, thật là kỳ diệu. Đa tạ tiểu thư.
Đại Vỹ cũng cúi đầu nói theo:
- Đa tạ tiểu thư!
Long Quân đi ra ngoài sân, nhìn Kim hổ đang đứng canh mấy giỏ rau củ. Anh lệnh cho nó mang xuống bếp. Kim hổ rất ngoan, gặm giỏ đi ra phía sau hậu viện. Anh nắm tay Mộc thần kéo đi.
- Đại Vỹ, ngươi ở lại chăm sóc Tiểu Lệ. Ta với Mộc thần đi xuống bếp nấu cơm.
Tiểu lệ cuống quýt nói nói:
- Không được! Sao có thể để công tử và tiểu thư xuống bếp, để em đi nấu cơm.
- Đây là mệnh lệnh.
Tiểu Lệ nghe xong, lập tức dừng lại, hai người này thật kỳ lạ. Đại Vỹ nói:
- Công tử nói như vậy chắc là không muốn chúng ta làm phiền họ.
- Ồ! Em hiểu rồi, thì ra là như vậy.
Kim hổ ngồi một bên nhìn. Long Quân lấy cái ghế ra, kêu Mộc thần ngồi xuống. Hôm nay anh sẽ trổ tài nấu nướng, bảo đảm cô sẽ thích.
Ngọc Linh cảm thấy Long Quân đang ôm hết mọi chuyện, không muốn cô động tay vào việc gì, âm thầm sắp xếp ổn thỏa. Một người chu đáo như vậy, bảo cô không thích làm sao được.
Long Quân vô cùng thành thục, dường như đã từng nấu nướng rất nhiều. Từ việc nhóm bếp đến thái rau, sắt thịt, động tác nhuyễn nhừ.
Khuôn mặt anh không giấu được vui vẻ, lâu lâu lại quay sang nhìn cô cười rất tươi. Đôi mắt hổ phách đặc biệt cuốn hút, thân hình cao gầy, đúng là người đẹp thì đứng ở đâu cũng đẹp.
Ngọc Linh nhìn anh, che miệng trộm cười.
...
Ở bên phía trường học Trần Hưng. Việc hai thầy giáo đi ra ngoài gây sự đã truyền tới tai hiệu trưởng. Tổn thất không nói nhưng danh tiếng đã bị ảnh hưởng.
Thầy giáo Minh và thầy giáo Nguyên bị gọi tới mắng cho một trận. Nhưng họ nghĩ rằng mỗi lần gây chuyện hiệu trưởng sẽ mắng xong rồi thôi. Nhưng lúc hiệu trưởng Tôn đang giáo huấn bọn họ thì gác cổng đi vào thông báo nói rằng có người đến trước cửa tự xưng là người của Mộc gia, mời hiệu trưởng đến nhà uống trà.
Hiệu trưởng tôn nghe xong liền hoang mang, bọn họ rốt cuộc đã chọc phải thứ gì. Ông biết ở gần trường có một cái gọi là Mộc gia trang, nhưng nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
- Nói! Các người đã gây sự với ai?
Hai người họ thay nhau đáp:
- Hiệu trưởng, ông đừng lo lắng. Chúng tôi đã có điều tra mới dám ra tay.
- Họ chỉ là dân thường từ nông thôn vào. Đang ở một ngôi nhà bỏ hoang hướng nam tên Mộc gia.
Hiệu trưởng Tôn nghe xong muốn xỉu tại chỗ. Đó là nơi ở của vị tổ tông Long Quân, cách đây 200 năm đánh giết 10 vị tôn giả, danh chấn bốn phương. Nhà hoang sao? Dân thường vào ở?
Khuôn mặt của hiệu trưởng Tôn đang trắng chuyển qua xanh. Ông ta đỡ chán, lẩm bẩm:
- Các người gây hoạ rồi. Họa lớn rồi.
Hai thầy giáo còn chưa hiểu trăng sao gì.
- Hiệu trưởng Tôn. Ông làm sao vậy?
- Chúng tôi đã làm gì sai rồi sao?
Hiệu trưởng Tôn lập tức quát lên giận dữ:
- Ta nói cho các người biết. Các ngươi đã chọc vào thứ không nên chọc. Nhanh đi theo ta đến Mộc gia tạ tội. Bất luận thế nào, cũng đừng làm liên lụy tới trường học Trần Hưng.
Hiệu trưởng Tôn phẩy tay, gọi thư đồng của mình chuẩn bị quà, sắp xếp đi ngay. Hai vị thầy giáo nuốt nước bọt nhìn nhau, hiệu trưởng tôn luôn luôn ôn hoà, bây giờ tức giận đến như thế này, là bọn họ gây phải hoạ lớn rồi sao?
...
Ở Mộc gia trang.
Nấu cơm xong, Long Quân kêu Tiểu Lệ dọn lên. Anh kéo ghế cho Mộc thần ngồi xuống, đưa chén đũa cho cô, sau đó gắp liền mấy món bỏ vào chén kêu cô nếm thử. Ngọc Linh vừa ăn vừa thưởng thức, vui vẻ gật đầu khen:
- Long Quân! Anh rất có tài nấu ăn!
- Thật không? Vậy thì nàng ăn nhiều một chút! Sau này ngày nào ta cũng sẽ nấu cho nàng ăn, chỉ cần nàng thích là được.
Cũng không phải đơn giản gì. Trong khoảng thời gian ở Mộc gia một mình, Long Quân rảnh rỗi học tập rất nhiều thứ. Anh nấu ăn rất dở, vào bếp tay chân liền vụng về. Có lần không cẩn thận quá tay cho lửa mà suýt cháy luôn nhà bếp.
Nhưng anh rất kiên trì, đến khi nấu ăn được thì cũng không biết hư bao nhiêu cái nồi cái chảo.
Tội nghiệp nhất là ám vệ Thanh Thành, mỗi lần đi làm nhiệm vụ về đều phải ăn thử đồ ăn anh ta nấu. Thanh Thành không biết nên khóc hay nên cười, lại không dám chê đồ ăn của Long Quân bỏ công sức ra.
Hiện tại, Long Quân nghe Ngọc Linh khen ngợi, trong lòng nở hoa. Gắp thêm nhiều đồ ăn cho cô.
Đại Vỹ và Tiểu Lệ đứng một bên nhìn mà tươi cười. Công tử và tiểu thư nhà ta vô cùng xứng đôi.
Ám vệ Thanh Thành xuất hiện ở ngoài sân, cung kính thưa:
- Chủ nhân! Người của học viện Trần Hưng đã tới.
- Kêu bọn họ tới chính sảnh đợi. Ta sẽ qua ngay.
- Dạ!