Ngọc Linh vừa đi vừa ngắm cảnh, trước mắt đã nhìn thấy một bức tượng cao 10m. Cô ngạc nhiên, phi thân lên ngọn cây bay tới nơi đó.
Bọn thú trong rừng gào lên:
- Có người đột nhập!
- Có người lạ đột nhập!
Các huyền thú và thần thú từ bốn hướng chạy ra ồ ạt, trên dưới cũng trăm con, đủ loại thú hình, bao vây dưới chân bức tượng bằng đá.
- Kẻ nào to gan, lại đứng trên tượng thần!
- Không muốn chết thì mau xuống ngay!
Ở trong đám thú có một thanh niên bận đồ màu trắng, đôi mắt xanh vô cùng tuấn tú. Anh ta đi đến, các thú liền tránh ra nhường đường.
Anh ngước lên hỏi người kia:
- Ngươi là ai?
Ngọc Linh đứng trên vai bức tượng, cô nhìn nó một hồi mới quay người lại, cười ngọt ngào:
- Bức tượng này là ta sao? Nhìn rất giống!
Chúng thú bên dưới mới dần dần nhìn rõ. Đó là một cô gái trẻ, khuôn mặt giống y đúc với tượng thần của bọn nó. Chàng trai kia hai mắt mở to, biểu cảm kinh ngạc.
Ngọc Linh bay xuống, chúng thú đồng loạt khum người, cúi đầu:
- Là Mộc thần điện hạ!
- Thật sự là ngài ấy rồi!
Ngọc Linh đưa mắt nhìn một lượt, có mấy con thú cô còn nhớ được, bọn chúng đã to lớn như vậy rồi. Chàng trai trước mặt biểu cảm xúc động, hai mắt long lanh nhìn cô:
- Là mẹ phải không?
Ngọc Linh ngẩn ngơ, lục trong trí nhớ nhưng vẫn không có người này. Cho đến khi nhìn thấy sợi dây đeo trên cổ anh có sỏ một viên ngọc bảy màu, cô mới sửng sốt thốt lên:
- Ngươi là Tuyết Lang?
Chàng trai nghe đúng tên mình, khuôn mặt hồng hào chạy tới ôm cô, nước mắt không kìm được rơi xuống:
- Đúng là mẹ rồi!
Ngọc Linh ngây người, nói:
- Ta nhớ lúc đó ngươi chỉ là một con sói nhỏ, bây giờ đã lớn như vậy rồi?
Anh hạnh phúc, cười không ngừng mà nói:
- 200 năm rồi, phải lớn thôi!
Ngọc Linh đẩy Tuyết Lang ra, nhìn anh một chút, lấy tay lau nước mắt của anh, dịu dàng nói:
- Lớn lên đẹp trai hẳn rồi này! Đừng khóc, khóc sẽ xấu!
- Con nhớ mẹ lắm! Rất nhớ!
Ngọc Linh cười ngọt ngào, xoa đầu Tuyết Lang. Đây là con sói nhỏ mà cô nhận nuôi, trước khi rừng U Minh bị tiêu diệt. Bây giờ có thể hóa thành người, xem ra tu luyện không tồi.
Tuyết Lang nắm tay Ngọc Linh dắt vào dinh thự phía sau tượng thần. Chúng thú đi theo, nói chuyện không ngừng:
- Mộc thần điện hạ, ngài trở về rồi!
- Chúng tôi vô cùng vui mừng!
- Cứ tưởng sẽ không còn gặp lại ngài nữa.
- Tượng thần đó là chúng tôi đặc biệt xây nên, để tưởng nhớ đến ngài.
- Ngài đã hi sinh bảo vệ chúng tôi! Hu hu hu..
- Khóc cái gì? Phải vui lên mới đúng!
Ngọc Linh nhìn bọn chúng một lượt, không kìm được nước mắt. Cảnh tượng này thật giống trước đây khi còn ở rừng U Minh, khiến cho cô hoài niệm quá khứ.
Tuyết Lang nhìn cô, ánh mắt trìu mến:
- Mẹ! Trước kia Đại Ngàn là một khu rừng chết, từ lúc chúng con di cư đến đây lánh nạn, nó trở nên tràn đầy sức sống. Các thú hòa hợp, sinh sôi nảy nở. Mẹ nhìn xem, không khác gì rừng U Minh cả!
Ngọc Linh nghiêng đầu cười, giải thích:
- Bởi vì con không biết, trái tim của ta đặt trên người con. Nó mang lực lượng nồng đậm, đi đến nơi đâu cũng trở nên tươi tốt.
Tuyết Lang ngạc nhiên, tháo viên ngọc đeo trên cổ mình ra:
- Có phải đây là trái tim của mẹ không? Sao ngày đó rừng U Minh bị tấn công, mẹ không kết hợp nó vào người?
Ngọc Linh từ từ giải thích:
- Tận số đã tới, nếu cố gắng đối kháng kết quả sẽ càng thê thảm hơn. Chi bằng chừa một con đường sống, sẽ có cơ hội tái sinh.
Tuyết Lang đeo vòng ngọc lên cổ Ngọc Linh, đau xót nói:
- Mẹ đã quay lại rồi, để nó ở bên người mẹ đi. Con không muốn mẹ chịu tổn thương thêm lần nào nữa.
Ngọc Linh cười:
- Nó đã thay ta bảo vệ con. Dường như việc tu luyện của con rất tốt.
Tuyết Lang tắc tay một cái, gọi:
- Tiểu Hồ, mau nói cho mẹ ta biết. Rừng Đại Ngàn đã phát triển như thế nào!
Một cậu bé đáng yêu liền xuất hiện, mặc bộ đồ màu đỏ, chân tay mũm mĩm. Còn có chín cái đuôi. Mắt cậu tròn xoe, lấp lánh mê ly. Tiểu Hồ cuối đầu, nói:
- Thưa Mộc thần điện hạ! Rừng Đại Ngàn có tổng cộng 3 thánh thú hóa người. 10 thần thú, 100 huyền thú và rất nhiều linh thú cấp cao, cấp thấp chưa thống kê hết.
Ngọc Linh xúc động, đưa tay che miệng, nước mắt rơi lã chã, sau đó nói:
- Ta rất vui mừng, các con đã làm rất tốt!
Chúng thú nhìn thấy cảnh này, oà oà khóc theo:
- Xin ngài đừng khóc!
- Chúng ta khóc theo mất!
- Ngài phải vui lên!
Tuyết Lang lau nước mắt cho Ngọc Linh, vui vẻ hô lên:
- Các anh em! Chúng ta mở tiệc ăn mừng thôi!
- Được!