Ngọc Linh hô lên, những người có tu vi lập tức ngồi xuống vận khí. Cô móc ra một lọ thuốc, gọi.
- Thanh Thành, mau đến giúp một tay!
Cậu ta chạy đến nhận lấy lọ thuốc, chia cho mọi người uống. Ngọc Linh truyền linh lực cho bọn họ ép chất độc ra ngoài, chỉ cần nôn ra một lượng máu đen xem như đã thành công.
Sau nửa tiếng ồn ào hỗn loạn, Mộc phủ cũng yên tĩnh trở lại. Ngọc Linh lau mồ hôi, những người trúng độc đã được khống chế. Tuy nhiên sức khỏe của bọn họ yếu đi rõ rệt. Dì Lan tuổi tác đã cao, bị chấn động như vậy khiến bà hôn mê, làm cho Lê Dung một phen hoảng sợ.
Mỹ Duyên kiểm tra sơ bộ phát hiện ra một cô gái tên Tuệ đã không thấy đâu, cô liền báo cáo với tiểu thư. Xem ra lần này có người muốn ám hại Mộc gia, Ngọc Linh liền ra lệnh cho anh em Đại Vỹ, Tiểu Lệ đi điều tra. Còn Lê Dung và và Lê Tần đến kho lấy tiền phát ra khuyến khích cho những người làm công. Quyết tìm ra người phía sau, trả lại công đạo. Để cho bọn họ cảm thấy an ủi, không còn sợ hãi nữa.
Ngọc Diệp và Ngọc Linh truy manh mối, bắt đầu từ nhà bếp đã phát hiện ra nguồn độc, chính là thùng nước, hai người nhanh chóng đi đến giếng nước, may giếng nước vẫn còn an toàn.
Buổi chiều trôi qua, Đại Vỹ và Tiểu Lệ trở về, nói rằng phát hiện cô gái tên Tuệ đó lén lút chạy về phủ thượng thư, chính xác là nha hoàn của Thu Thuý. Nhưng theo bọn họ thấy, cô gái tên Tuệ sau khi làm thành nhiệm vụ không được Thu Thuý trọng thưởng, mà còn bị cô ta đánh chết, quăng xác dưới hồ để giữ kín chuyện.
Vì không muốn gây động tĩnh nên hai anh em quay về báo cáo với Ngọc Linh, chờ cô ra lệnh. Mộc thần nghe xong cũng không tỏ vẻ gì lạ. Cô đặc biệt gọi Lê Tần và Lê Dung đến. Nói rằng.
- Dì Lan tuổi tác đã cao. Nếu như gặp nguy hiểm thêm một lần nữa ta không chắc sẽ cứu được. Hai người cũng nghe thấy rồi, người hạ độc chính là Thu Thúy, thiên kim phủ thượng thư, các người có muốn trả thù hay không?
- Có!
Lê Dung lập tức trả lời không ngần ngại. Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã không thể khiến cho cô hiền lành mãi được. Lê Tần nhìn thấy em gái mình một thân tức giận, cũng gật đầu theo.
- Tốt! Các người đến phủ thượng thư một chuyến. Quậy linh đình cho ta, đánh chết vài người càng tốt, không cần nói lý lẽ!
Lê Dung và Lê Tần nhìn nhau, trong lòng háo hức. Cô đặc biệt căn dặn.
- Đại Vỹ, ngươi đi theo hai người họ. Có chuyện lập tức ra tay.
- Dạ!
Hai anh em họ nghe vậy vui mừng, cúi đầu cung kính.
- Đa tạ tiểu thư thành toàn!
Ba người họ lập tức xuất phát. Dì Lan giao lại cho Mỹ Duyên chăm sóc. Lúc sau Tiểu Lệ chạy vào thưa.
- Tiểu thư! Kim Chi đến bái phỏng.
- Em đưa cô ta vào, lại đi gọi Ngọc Diệp tới đây.
- Dạ.
Ngọc Linh rót trà, để trước mặt Kim Chi, quan sát cô ta một chút. Kim Chi tiều tụy, ốm đi rất nhiều, trên má còn có một vết sẹo, cộng với gương mặt xanh xao hiện giờ có phần dọa người. Mà tu vi đã bị hạ xuống chỉ còn là võ sĩ cấp 7.
Ngọc Diệp đứng ở cửa nhìn bóng lưng của chị mình, cảm giác trong lòng đau nhói. Cô hít một hơi lấy dũng khí đi vào.
- Tiểu thư, ta đến rồi!
Kim Chi nhìn thấy em gái, nét mặt lộ rõ vui mừng. Mộc thần cho cô ngồi xuống, kêu Tiểu Lệ đi lấy một ít bánh ngọt.
Ngọc Diệp nhìn vết sẹo trên mặt chị gái, chột dạ không dám nhìn thẳng. Mộc thần nhìn biểu cảm của hai người, liền nói.
- Ngọc Diệp, không phải em cũng rất nhớ chị mình sao?
Ngọc Diệp bất ngờ ngước lên nhìn Mộc thần, quay sang lại thấy Kim Chi rưng rưng nước mắt. Chị ta cầm lấy tay em mình sướt mướt nói.
- Chị biết em sẽ nhớ chị mà! Chị cũng rất nhớ em!
Ngọc Diệp hơi hoảng một chút, bàn tay run run, lại cố bình tĩnh. Cô vô tình nhìn thấy dưới tay áo Kim Chi có gì đó, vội vàng kéo lên một đoạn, liền phát hiện có mấy vết sẹo sâu cạn, trong lòng lập tức chấn động.
Kim Chi lập tức rút tay lại, giấu ra phía sau. Mộc thần ngồi một bên im lặng quan sát.
- Là phụ thân mẫu thân đánh chị sao?
- Không phải đâu, đừng nói bậy.
- Vậy mấy vết sẹo đó là gì?
- Không có gì cả!
Ngọc Diệp tức giận ra mặt, đi đến gần Kim Chi.
- Nếu chị không nói em sẽ quay về đập nát Lý phủ!
- Chị nói! Chị nói! Em đừng tức giận!
Ngọc Diệp dịu lại, ngồi xuống. Ngọc Linh ở đối diện vẫn từ từ uống trà, ánh mắt cô đảo tới. Ngọc Diệp này tỏ vẻ lạnh nhạt, nhưng trong nội tâm lại rất lo cho chị gái mình.
Kim Chi bắt đầu kể.
- Lúc em rời khỏi nhà, cha mẹ đã cho thầy thuốc giỏi nhất đến chữa trị, nhưng chị từ chối. Sau đó chị đi đến Mộc phủ tìm em, lại đụng phải đám người phủ thượng thư. Ngày trước phủ Lê thừa tướng còn có một người con gái gả vào phủ thượng thư, bây giờ cô ta cùng với Thu Thúy bắt tay nhau ức hiếp chị, mỗi lần gặp chị đều sẽ ra tay.
Ngọc Diệp nghe đến đây chân mày nhíu chặt, ngày trước cô gây họa, bây giờ lại đổ lên đầu tỷ tỷ trút giận sao?
- Vậy còn huyền thú cấp 2? Sao tỷ không triệu hoán nó đánh cho đám người đó một trận?
Kim chi thở dài lắc đầu.
- Tu vi của chị đã hạ xuống quá thấp, không đủ linh lực triệu hồi nữa.
Ngọc Diệp nghiến răng, hai mắt đỏ hoe. Nhìn chị gái mình thê thảm như vậy, lòng đau như cắt. Cô bước ra quỳ xuống trước mặt Mộc thần cầu khẩn.
- Tiểu thư, người có cách khôi phục tu vi cho Kim Chi tỷ phải không? Ta cầu xin người giúp ta.
Mộc thần uống một ngụm trà, lạnh lùng nói.
- Ngươi không giúp ích gì cho Mộc phủ, tại sao ta lại phải giúp ngươi?
Ngọc Diệp ngơ ngác, bản thân cô quả thật chưa làm gì giúp ích cho Mộc phủ. Thậm chí những chuyện xảy ra cô còn cảm thấy như không liên quan đến mình. Bây giờ lại mặt dày xin tiểu thư giúp đỡ, cô đúng là không xứng.
Nước mắt cô chảy xuống, hai tay siết chặt, hận chính bản thân mình quá ngu dốt.
- Ngọc Diệp, chị không sao. Chị đã quen rồi, em mau đứng lên đi.
Ngọc Diệp cắn môi, nhìn Kim Chi khóc theo mình. Cô quyết định ngước lên, đôi mắt kiên định nhìn Mộc thần, giơ ba ngón tay lên thề.
- Ta! Lý Ngọc Diệp dùng linh hồn của mình tuyên thệ. Suốt đời suốt kiếp trung thành với tiểu thư. Sống làm người của tiểu thư! Chết làm ma của Mộc phủ. Nếu làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh thành tro bụi, hồn phách tiêu tán, mãi mãi không được siêu sinh.