Quách gia chủ được vợ băng bó vết thương, còn Quách Cường ra lệnh cho đám thuộc hạ đem mỹ nhân về phòng trước. Sau đó ở trước mặt Quách Lượng nịnh bợ ông ta, nói tên nghịch tử kia có chết cũng không hết tội.
Ông liền mắng hắn bớt ở ngoài gây chuyện, đừng mang rắc rối về cho ông. Nếu có lần sau sẽ nghiêm trị. Quách Cường ngoan ngoãn vâng dạ, rồi xin phép về phòng nghỉ ngơi.
Ông ta nói với vợ mình dạy dỗ con không tốt, để nó tối ngày gây sự ở bên ngoài. Cái chức chủ nhà này không biết khi nào mới có thể truyền lại cho nó được.
Mẹ Quách Cường liền ngon ngọt hứa sẽ chỉnh đốn lại nó, xin ông yên tâm.
Quách Cường về đến phòng thì mừng híp mắt. Mộc thần nằm sẵn ở trên giường, thân thể vẫn còn bọc mền. Hắn lại gần, chuẩn bị giở trò lưu manh thì Mỹ Duyên xông vào, khóc lóc một trận.
- Quách Cường! Ngươi thật độc ác, đến em trai mình cũng không tha. Ta và nhị thiếu gia trong sạch. Ngươi lại cố tình đổ tội, giết chết anh ấy! Ngươi không phải là người mà!
Quách Cường tức giận đi tới tát cô:
- Tiện nhân! Ở bên ngoài dây dưa với nam nhân, không biết xấu hổ, còn đến đây kêu khóc? Người đâu!
Quách Cường hô lên, gọi vào hai gia đinh, ra lệnh cho họ:
- Đem tiện nhân này ra ngoài đánh chết cho ta!
Mỹ Duyên vùng vẫy, kêu gào không chịu đi:
- Quách Cường! Ta có chết làm ma cũng sẽ không tha cho ngươi! Ngươi vừa mới giết em mình xong, lại ở đây chuẩn bị làm bậy với một cô nương khác. Ngươi sống không thẹn với lòng sao? Tại sao ngươi chưa gặp báo ứng? Quách Cường?
Đại thiếu gia tức giận, nghiến răng:
- Còn không mau đem ra ngoài đánh cho ta? Các ngươi chưa ăn cơm hả?
Mỹ Duyên bị hai người lôi ra ngoài sân, cô vừa khóc lóc vừa gào lên:
- Quách Cường, ta sẽ không nhịn nữa. Ngươi ở bên ngoài hà hiếp con gái nhà lành! Bây giờ đã là cô nương thứ mấy ngươi đem về rồi?
Hai tên gia đinh bắt đầu hàng hình. Dùng gậy lớn đánh vào lưng Mỹ Duyên, nhưng cô vẫn không ngừng nói:
- Ngươi hoang dâm vô đạo. Đến ba vị thiếp thất của lão gia ngươi cũng không tha! Khiến cho họ không chịu nổi mà tự vẫn. Nô tì trong phủ có chút nhan sắc, ngươi cũng cưỡng bức! Ngươi có còn là người không? Mẹ của ngươi lại bao che, khiến cho trong phủ không ít oan hồn.
Quách Cường ở trong phòng gào lên:
- Mau bịt miệng tiện nhân đó lại! Đánh chết cho ta! Đừng để ả nói nữa!
Tiếng thét của Mỹ Duyên vang vọng từ trong phủ ra tới ngoài đường, ai cũng nghe thấy.
Quách Lượng không kiềm chế được, đi đến tận phòng con trai hỏi tội. Quách phu nhân hối hả đi theo bênh vực. Cho rằng tiện nhân ngoài kia bị đánh đến điên rồi, nói năng hàm hồ không thể tin được. Quách Cường cũng một mực chối tội, nói mình bị oan.
Quách Lượng cũng không phải bị ngu. Trên giường rõ ràng có một cô nương, nghĩ còn muốn ông làm ngơ không nhìn thấy? Thê thiếp của ông lần lượt ra đi. Người treo cổ, người nhảy hồ tự tử, còn người thì điên dại. Chỉ có mỗi mẹ Quách Cường luôn vô sự cho đến bây giờ. Ông cũng không điều tra tới, làm ngơ cho qua, vậy mà vẫn chứng nào tật đó.
Người trong phủ đều nghe đều biết, ông không thể giả bộ nữa, bây giờ phải xả giận lên Quách Cường. Đại thiếu gia thấy cha tức giận đến xanh mặt liền phóng ra khỏi phòng bỏ chạy.
Quách Lượng hùng hổ đuổi theo phía sau, còn bà vợ thì cứ bám đuôi chặn lại. Sau một lúc đánh không được, ông chửi mắng hắn.
Đột nhiên cánh cửa lớn của Quách phủ bị chém bay, ầm ầm sụp đổ. Người làm trong nhà lập tức chạy ra xem. Quách Lượng thét lên:
- Là kẻ nào chán sống? Nửa đêm đến Quách gia ta gây chuyện?
Thanh Thành cầm kiếm đi vào, mắt sáng rực, dọa cho tất cả người có mặt sợ hãi. Bọn họ cho rằng Quách Thanh đã bị đại thiếu gia chém chết rồi, làm sao có thể bình an đứng trước mặt họ?
Đập vào mắt Thanh Thành là Mỹ Duyên đang nằm dưới đất, người đầy thương tích, máu nhuộm đỏ cả áo. Tuy hơi thở rất yếu, nhưng xem ra vẫn còn sống. Hai tên gia đinh đã ngưng hành hình, nhìn thấy anh, bọn họ cũng tự nhiên lui lại. Thanh Thành nhíu mày, vung một nhát kiếm chém lìa đầu hai kẻ đó. Quách phu nhân hét lên, cho rằng Quách Thanh biến thành quỷ đến báo thù rồi.